10.6.12

Ngốc Yên Yên- chương 1


Ngốc Yên Yên - Chương 1


Ngự Lư Vy chưa bao giờ cảm thấy khó xử hơn lúc này.
Bên trái cô là anh trai lớn vô cùng dịu dàng nho nhã, nhưng bây giờ anh lại đằng đằng sát khí. Bên phải cô là cô bạn thân chí cốt xinh đẹp, bây giờ cũng sát khí đầy mình.
Giọt mồ hôi chảy dọc xuống bên má Vy Vy.
Tuy là cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô đi xả nước cứu thân, nhưng nhìn sắc mặt của cặp tình nhân ngọt ngào này cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau một hồi đọ sức sát thương của mắt người, hai vị đại nhân chuyển sang đọ sức sát thương của lời nói.
-Anh nói đi, tôi là gì của anh? Tại sao khi anh lúc nào cũng bị vây bởi một đám ong bướm, tôi  một lời cũng không than vãn, mà khi tôi chỉ cùng nam bằng hữu đi uống trà, anh phải làm tôi bẽ mặt trước mặt mọi người?
Đoàn Yên mở miệng trước, giọng nói nhỏ nhẹ lễ độ bình thường biến thành cái loa công suất hoạt động cực lớn, sức công phá vô biên. Đến nỗi Vy Vy nghĩ, cái đồng hồ báo thức của cô mà phát ra được những tiếng sấm như vậy mỗi sáng thì cô sẽ không bao giờ bị muộn.
Cô biết Đoàn Yên rất có khí thế, rất anh dũng, nhưng mà…
-Nam bằng hữu?? tôi không dám chắc hắn chỉ coi em như là một nữ bằng hữu đâu. Ánh mắt của hắn như một con sói muốn vồ ăn miếng thịt béo bở là em vậy. Em còn dám nói tốt cho hắn? Tôi làm bẽ mặt em khi nào? Tám ngày chưa gặp, tôi nhớ tình nhân của tôi, hôn em để giải tỏa cũng là tôi sai sao? Nụ hôn của tôi rất ghê tởm à?
Đấy, thấy chưa? Dịu dàng nho nhã ư? Mặt dày vô sỉ thì có!
Đoàn Yên bị  Ngự Lư Ân nói đến hoa đầu chóng mặt, tức giận đến khói bốc đầy trời, nhưng một câu cũng không nói lại được. Quay sang Yên Yên cầu cứu.
-Yên Yên, cậu nói xem, anh cậu đúng hay tớ đúng.
Yên Yên vừa nghe cô bạn nói, đột nhiên rất muốn chạy trối chết vào phòng. Cặp đôi này, không thể để cô yên một ngày được hay sao. Ngày nào cũng một màn diễn đi diễn lại.  Họ không thấy mệt cô cũng rất nhàm!
-Hai vị cứ tiếp tục, tiểu nhân ta đây đâu dám xen vào. Gan của tớ vẫn còn rất nhỏ, mong hai vị đại nhân lượng thứ cho. Thỉnh chậm rãi tu luyện!
Yên Yên cung cách cúi chào một cái, nhanh chân biến phóc vào phòng. Khóa chốt cửa lại rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay hình như chỉ là bão nhỏ, nên cô mới vượt qua sóng gió nhanh thế. Chứ nếu không, thời gian tu luyện không kéo dài đến tối mới lạ!
Ngã mình lên lớp nệm mềm mại, mặc kệ cái bụng rỗng đang kêu to, cô nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng mãi cô chẳng thể chợp mắt được. Cô quyết định làm một việc tốt!
Đúng như mọi người thường nói, khi quá rãnh rỗi, người ta sẽ làm những việc một là rất ngu ngốc, hai là rất điên rồ, hoặc là như cô đây, rất…
Rãnh!
Sau khi vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng chuồn êm qua phòng bếp mà không gây sự chú ý đến đôi long phượng, cô vùi đầu vào lục lọi tìm kiếm vật thích hợp, cuối cùng tìm thấy một hộp thủy tinh chứa đầy những viên kẹo đủ hình thù, màu sắc.
-Ngươi đây rồi! Ngoan ngoãn theo ta đi kết bạn nào!
Càng nhìn càng thích, Yên Yên ôm nó, lại một lần nữa vô cùng nhẹ nhàng tiến về phòng.
Yên Yên sau khi  mang đôi giày thể thao vào, lập tức, kéo rèm, mở cửa sổ, vô cùng chuyên nghiệp kéo rèm rồi đóng cửa, chân này đạp cành kia thành công đáp xuống đất mẹ hiền hòa. Cô chạy qua vườn hoa khổng lồ vô cùng đắt giá của hai anh em, len vào một khu trồng đầy Black Eyed Susan.Yên Yên nhẹ nhàng phun vài giọt nước tinh khiết lên vài cành hoa, đào lên những cành đó rồi bỏ vào hai cái chậu , xới đất một lần nữa rồi cho thêm một lượng ít nước, rồi lại xới, rồi vun lại. Hài lòng nhìn thành quả của mình, cô lấy chiếc xe kéo gỗ, đặt hai chậu hoa xinh đẹp lên, rửa hai bàn tay dính đầy đất, rồi vui vẻ đẩy xe  ra khỏi nhà.
Khu biệt cách Phục Ngưng được tập đoàn Hoàn Vĩ Phục Ngưng xây dựng cách đây gần năm năm, mô phỏng theo kiến trúc vua chúa Pháp ngày xưa. Bốn khu biệt thự, mỗi khhu mang một vẻ khác biệt, một không khí khác biệt. Giống như khu biệt thự của  Ngự Gia, mang đậm phong cách vua chúa. Mọi thứ trong khu tuân theo một khuôn màu nhất định, xanh ngọc, trắng và đen. Cả khu mang một không khí thanh cao, có uy nghiêm mà dễ chịu. Đẹp nhất là khu vườn khổng lồ bao quanh khu nhà có đủ loại cây hoa. Hiếm có, đẹp có, lạ cũng có. Những mỗi một cây, đều là công sức hai anh em Ngự gia vun đắp. 
Ngoài ra, ba khu biệt thự còn lại đều có một điểm rất riêng, rất lạ. Bởi vậy, ngoài khuôn viên Phục Ngưng, mọi người ai cũng đề ca: lập dị là Phục Gia, Hoa cỏ là Ngự Gia, thuốc thang là Đoàn Gia,  còn ưa náo nhiệt là Hạ Gia. Bởi vậy, những vật được tung ra từ Phục Ngưng, đều là thượng phẩm, được ưu ái hết cỡ.
Ngự Lư Yên hôm nay vô cùng rãnh rỗi và phóng khoáng, nên cô mới mở rộng chút tấm lòng hẹp hòi của mình, đem đi vài cây hoa, tặng cho người nào mình ưa mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Yên Yên thấy dù sao khu này cũng chỉ có bốn khuôn viên, tuy rằng mỗi khuôn viên rất lớn, nhưng không đến nỗi đi đến rã rời tay chân đâu. Nếu mệt quá, thì gọi anh hai ra đón, đem chậu hoa đặt vào chổ cũ. Vậy cũng chẳng sao.
Ngự Lư Yên có hơi hồi hộp , không biết phải làm thế nào. Cả gia đình bị anh hai lừa đến đây ở, vì tức tối, cô và ba ba chỉ biết đến làm ăn học hành, không thèm giao tiếp với ai, cũng chẳng thèm đi chơi trong khu này. Suốt ngày ngồi trong nhà trồng hoa ngắm cỏ.
Nghĩ lại, chỉ vì một tí cao hứng, lát nữa gặp người thật thì biết làm sao bây giờ?
Ngự Lư Yên vò đầu bứt tai một lúc, tặc lưỡi - thôi kệ, gặp người chứ có phải gặp ma đâu mà phải sợ?
Yên Yên mang tâm trạng vui vẻ đẩy chiếc xe to đùng đi long vòng, long vòng, vô cùng không có chuẩn bị trước và … mất trật tự. Cô cảm thấy dừng như mình đã đi qua đi lại chỗ này nhiều lần rồi, nhưng chẳng biết phải đi như thế nào mới ra được.
Thế là một người một xe cứng đầu cọt kẹt không giao tiếp đi tiếp.
Trrong một khu yên tĩnh thế này, mà cái tiếng cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt cứ mãi loanh quanh không chịu biến đi nơi khác. Mà nhất là khi bạn đang mệt muốn chết sau 2 ngày không ngủ thì sẽ thế nào? Mở cửa nhẹ nhàng nhắc nhở hay chửi ầm lên?
Oài, e rằng Phục Ngưng Viễn chẳng độ lượng thế đâu.
Thân thể trần trụi rám nắng săn chắc nằm dài lười biến trên chiếc giường tròn trắng tinh cạnh cửa sổ,  nắng chiếu sang lên thân thể hoàn mỹ đó làm cho nhân vật đó càng thêm gợi cảm.
Nhưng mà, nhìn gường mặt người đó kìa,…
Ờ,…cũng… gợi cảm…
Nói thật đi!
Ờ thì… rất ….nam tính….
Cho cơ hội cuối cùng!
Má ơi! Quỷ Vương đến lấy mạng!!!!!
Phục Ngưng Viễn mày rậm nhíu chặt dến bóp chết được con ruồi, gương mặt tuấn tú mê người đen thành một đống, gân xanh hai bên thái dương càng nổi dữ dội mỗi lần tiếng cọt kẹt vang lên.
Nhướng mi mắt lên… Cửa cổ đang mở…
Phục Ngưng Viễn đợi đến khi tiếng cọt kẹt lớn dần, với tay sang chộp đại một vật nào đó, rồi…
Ném thẳng ra ngoài cửa sổ!!!!!
Tiếng đỗ vỡ rất chói tai, cành thêm  kinh dị nếu bạn đang đi một mìnhtrong một khu vắng vẻ và im ắng. Và còn kinh dị hơn, nếu chỗ phát ra tiếng đó, là ngay bên cạnh bạn>.<
Ngự Lư Yên rất là mất hình thượng ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to trừng trừng nhìn cái vật thể lạ từ trên trời bay xuống đó. Rồi trừng sang vật thể mềm mại trắng tinh rũ rượi.
Trừng
Trừng!?
Trừng!!!!!
2 phút kì cục trôi qua… hồn vía Yên Yên bay về nhập lại vào thể xác, nhưng mắt cô lại càng trừng lớn hơn nữa.
Suy nghĩ thứ nhất của Yên yên: Tên khốn kiếp nào muốn ám sát ta?
Suy nghĩ thứ hai của yên yên: Mẹ ơi! Hoa Lily thung lũng mà con yêu quý nhất… đang nằm trước mặt con… và đã bị tàn sát dữ dội…!!!!!!
Yên Yên mang một bụng tức, dùng hết khí bình sinh hét to:
-Này, người nào đó vừa ném tiểu tinh linh xuống đây, ra mặt ngay cho tôi!!!
Phục Ngưng Viễn nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra, oai, thì ra là một tiểu oa oa, thôi thì mặc kệ, ngủ tiếp vậy.
Yên Yên bị làm ngơ, tức càng thêm tức, đầu óc tạm thời ngưng hoạt động, lấy cái xẻng xúc đất hướng cái cửa sổ đang mở mà ném. Chẳng thèm quan tâm nếu cô có thể gây tai nạn chết người hay không.
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từu trong phòng, làm cây cối rụng lá, trời đất rung chuyển vang lên.
Thì ra cái xẻng tội nghiệp bị chủ nhân ném đi không thương tiếc phóng thẳng vào phòng Ngưng Viễn. Đáp một cách vô cùng đẹp đẽ xuống ngón chân cái của anh. >.<
 Yên Yên vô cùng hài lòng cười lớn haha. Hoàn toàn không hay biết tai họa đang chuẩn bị đáp xuống đầu mình.
Phục Ngưng Viễn bị ném trúng đau điếng, sao bay đầy trời, tỉnh cả ngủ. Gương mặt anh tuấn gợi cảm đằng đằng sát khí nhảy lò cò về phía cửa sổ, mở to mắt nhìn xem tiểu oa nào sinh khí tốt vậy, dám trả đũa anh một cái đau điếng.
Yên Yên đứng bên dưới, bây giờ cũng đã hiểu mình vừa mới làm gì, khóc không ra nước mắt ngước nhìn về phía cửa sổ.
Phục Ngưng Viễn vốn chẳng thoải mái gì, nhìn xuống, chỉ thấy ánh nắng rọi lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Yên Yên. Trong mắt lại có hơi nước, cả người tèm nhèm vì mồ hôi. Trông tội nghiệp vô cùng.
Thế là Phục Ngưng Viễn nhà ta nhíu chặt đôi mày, nghiêm túc suy nghĩ trong khu này, có nhà nào có tiểu thư nào diện mạo làm người ta tâm ngứa ngáy đến vậy không, thì trong đầu lại trắng xóa.
Phục Ngưng Viễn cười nhẹ, thì ra là lạc đường. Tuy rằng trong Phục Ngưng không có bóng dáng của bảo vệ hay bất cứ một thiết bị bảo vệ nào, nhưng cũng chẳng tên trộm nào dám bén mảng. Vì nơi đây, được Phục Gia lập dị trong lúc cao hứng rãnh rỗi gắn bẫy khắp nơi, chỉ cần loạng choạng, đột nhập trái phép sẽ mất mạng như chơi. Không những vậy, trong khu nhà này, toàn những người quái dị biết võ, chẳng tên trộm nào ngu dốt vác mặt đến đây. Cho nên, anh chắc rằng, cô bé này, là lạc đường.
Yên Yên đang đứng như trời trồng, thấy Phục Ngưng Viễn thoát nửa thân trần bước ra cửa sổ, mặt đằng đằng sát khí, nhìn cô như muốn giết người thì trằng bệch cả mặt, muốn lập tức chạy đi. Khổ nỗi, chân của cô như được dán xuống đất vậy, không thể nhúc nhích. Gương mặt đầy vẻ uất ức sợ sệt.
Phục Ngưng Viễn nhìn gương mặt biến đổi tâm trạng lien tục của cô, thấy cô khổ sở đã đủ, mới chịu lên tiếng.
-Này, cô là ai? Tại sao lại ở đây? Còn nữa tại sao lại muốn phá giấc ngủ của tôi?
Yên Yên bị Phục Ngưng Viễn đột ngột lên tiếng làm cho giật mình, lùi lại mấy bước, không cẩn thận đem cái eo nhỏ nhắn đâp thật mạnh vào cạnh xe kéo.
Gương mặt vốn đã trắng bệch càng tái đi, đôi môi đỏ mọng cũng kém sắc, đau đến cả người gập lại, run lên.
Phục Ngưng Viễn cũng không ngờ giọng của mình lại âm ngoan kinh dị như vậy, dọa đến cô. Thấy cô đau, đột nhiên có cái gì đó co rút trong lồng ngực.
-Cô làm sao vậy?
Phục Ngưng Viễn thốt lên vô thức, chính anh còn phải giật mình! Khi nào anh biết quan tâm đến người khác?
Yên yên nghe anh hỏi, tâm trạng uất ức bị thay bằng sự giận dữ. Cái đau làm tên não của cô, cô hét lên.
-Cũng tại anh, không khi ném cái bình hoa xuống làm gì? Suýt nữa tôi đã bị anh giết chết rồi. Con mẹ nó, bình hoa bình thường còn không nói, còn là hoa ly ly thung lung tôi yêu quý nhất. Mắt anh mù à? Con mẹ nó, đã vậy còn dung gương mặt đó với giọng điệu đó nói chuyện với tôi? Cái xẻng của tôi chưa giết chết anh à?
Tâm trạng thương xót cùng đau lòng của Phục Ngưng Viễn trong phút chốc vì đoạn hét toáng này của cô mà bay biến hết. Gương mặt đen sầm lại.
-Này, cô kia, người cọt kẹt từ nãy đến giờ xung quang nhà tôi không chịu biến đi là cô! Con mẹ nó cái gì? Cô phá giấc ngủ của tôi, chưa ném chết cô thì thôi, cô lại còn muốn giết chết tôi! Ly Ly thung lũng quái gì, biến đi hết đi. Chỉ là thứ cặn bã, đồ bỏ đi!
Yên Yên bị câu nói của anh mà cả người giận đến run lên. Cô mỏng manh như chiếc lá giữa gió lớn. Trên tay vẫn còn nâng niu vài cành ly ly, hốc mắt đẫm nước.
CÔ đi lạc cũng đâu phải là lỗi của cô? Cô chỉ muốn gặp mọi người một chút, muôn tặng ai đó một món quà rồi kết bạn. Gần nửa năm nay, cô chẳng có ai nói chuyện chung trong khu nhà rồi. CÔ đâu cố ý phá bĩnh giấc ngủ của anh ta! Cô suýt bị anh ta giết chết,  còn dám sỉ nhục loài hoa yêu thích của cô?
Yên Yên bị đả kích, chẳng còn tâm trạng cắn lại anh, hét lên:
-Phục Ngưng cái quái gì? Khu nhà hoang thì có! Đẹp cái quái gì? Hay cái quái gì? Chứa đựng toàn những người quái dị! Anh hai thúi, dám lừa người ta, em không sống ở đây nữa, chiều nay em và ba ba dọn về Hoa Xuyên! Anh hai thúi!
Yên yên vừa hét, vừa rút điện thoại ra gọi cho anh hai, chẳng thèm nhìn đến Phục Ngưng Viễn, không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất, lấy tay quẹt hết nước mắt chảy ra. Miệng cứ rủa anh hai thúi.
-Ngự Lư Ân, anh đến cái chỗ quái quỉ cổ điển này đem em về nhà! Ở đây không vui gì hết! Không có bạn cũng chẳng ai thân thiện cả. Em muốn về Hoa Xuyên!
Phục Ngưng Viễn hứng thú nhìn cô gái phía dưới, cả người tỏa lên khí chất mềm mại đáng yêu. Anh biết, cô nhìn như thế thôi, chứ chẳng đáng yêu gì cả. Cái cách cô mắng anh, sỉ nhục Phục Ngưng là biết. Bây giờ còn không chút hình tượng nào ngồi bệt dưới đất, tim không đập mặt không đỏ nhìn thằng anh cở trần. Đã vậy, bây giờ còn không thèm nhìn anh.
Thật là tổn thương nha!
Phục Ngưng Viễn nhìn cô một lúc, thất cái miệng xinh xắn của cô cứ lẩm bẩm  không ngừng thì một lúc sau, Ngưng Viễn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi tới.
Ngự Lư Ân thấy em gái gương mặt tèm nhem, cả người tội nghiệp ngồi dưới cái nắng gay gắt ôm vài cành hoa trắng muốt xinh đẹp, thì bật cười.
-Công chúa của tôi, em làm gì mà đau thương thế này? Tại sao không trốn vào  chỗ nào bớt nằng một tí?Lên xe đi, anh đẩy em về! Cao hứng là vậy đó. Đi lạc mất rồi!
-Anh hai thúi! Em cũng đâu muốn! Khu này đường nào cũng giống nhau, em nhìn không ra!
Ngư Lư Ân nghe thì phì cười.
-Bà cô tôi ơi, nhà mình đi thẳng hướng này rồi quẹo trái là tới. Như vậy mà cũng lạc?
Yên Yên bĩu môi lười cho ý kiến, ngoan ngoãn leo lên xe kéo, lại chìa tay ra cho Lư Ân xem chiến lợi phẩm.
-Anh hai! Xem này, ly ly thung lung, đẹp không? Nói với anh rồi, ở đây chắc chắn có mà.
Ngự lư Ân nghe đến Ly ly thung lũng thì sợ đến chảy ròng mồ hôi.
-Cái cành hoa bé tí này….
-Bingo, nhớ không năm đó, anh ăn trúng nó, nằm liệt giường cả tháng, làm ba ba sợ đến mức quên cả uống rượu.
Ngự Lư Ân, hít một hơi, cố gắng kiềm chế mình không giật loài hoa em gái mình yêu thích mà dẫm lên nó. Cười gượng.
-Về cái vườn khổng lồ của em, chọn một góc nào đó xa tầm mắt của anh nhất, nếu tâm trạng anh không tốt, thì nó sẽ không sống được đâu.
-Keo kiệt!
Ngự Lư Ân nắm lấy tay đẩy, từ từ đẩy em gái về nhà, tràn ngập không khí yêu thường chìu chuộng.
Phục Ngưng Viễn nhìn Phục Lư Ân và Phục Lư Yên, nghiến răng mà nói.
-Phục Lư Ân ư? Em gái à? Tại sao trước giờ Phục lão gia chưa bao giờ nhắc đến cô con gái này? Lão phục xưa nay thâm hiểm,suốt ngày rãnh rỗi bày kế chọc phá người khác. Chẳng biết ông ấy lại muốn tính cái kế gì lên người cô con gái thân yêu đây?
Anh có nghe đến Phục Gia chuyển đến đây hơn nửa năm rồi, không hề biết Phục gia có một cô con gái, lại đặc biệt như vậy. Chắc kế tiếp đây, anh nên đến Phục Gia thăm hỏi một chút mới đúng nghĩa nhỉ?

22.12.11

Diễm Hoàng sủng thê-Chương 4

“Ai, hảo nhàm chán…” Đứng trên cây cầu hình vòm, Khúc Lưu Phong đem thân mình dựa vào thành cầu, nhìn chằm chằm “xanh biếc thủy diện” ngẩn người.
Nhình hình ảnh phản chiếu của bản thân trong nước, tiếng thở dài lại phát ra từ hồng nộn môi. Nàng đứng chỗ này hít vào thở ra cũng đã lâu.
Gả đến Hắc gia đã muốn hơn nửa tháng, nàng đối việc của Hắc gia không biết một, cũng biết hai.
Công công, bà bà*, đối đãi nàng tựa như đối đã nữ nhi chính mình sinh ra, thậm chí còn tốt hơn đối với đứa nhỏ mình sinh ra vài lần. Mà của nàng đại bá* Hắc Diễm Thần cùng tiểu cô nương Hắc Tử Hoãn đối nàng đều đúng thân phận lễ nghĩa.
Về phần “lão công” của nàng Hắc Diễm Hoàng, với nàng mà nói, chỉ có thể là “Tương kính như băng”. Từ lần trước bị hạ xuân dược, cùng hắn có thân mật vợ chồng trở đi, nàng vẫn thật lo lắng hắn có thể còn muốn cùng nàng tiếp tục làm vợ chồng nghĩa vụ, nhưng may mắn, từ lần đó, hắn dường như đều ngủ ở thư phòng, lý do là hắn bị chậm trễ trì hoãn việc của Hắc Phong Bảo, một ngày đều phải làm việc đến tận khuya, cho nên ngủ ở thư phòng sẽ tiện hơn.
Đối với những thê từ khácc mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy trượng phu bỏ rơi, làm các nàng cô đơn, nhưng đối với nàng, nàng lại ước gì hắn vĩnh viễn cũng không trở về phòng ngủ,
Nhưng mấy ngày nay hắn lại trở về phòng ngủ, may mà hắn chỉ là thuần túy ngủ, không có hành động khác. Điều này làm nàng an tâm không ít. Nhưng nàng luôn luôn có cảm giác - Hắc Diễm Hoàng trở về phòng ngủ là vì mẹ chồng của nàng.
“Tiểu thư, ngươi như vậy rất nguy hiểm-----” Thảo Thảo đang đưa trà bánh đến, vừa lúc nhìn thấy Khúc Lưu Phong ghé vào thành cầu, lập tức lo lắng đặt khay đang nằm trong tay xuống sân, nhắm đến phía trước, hỏa tốc kéo Khúc Lưu Phong xuống sân.
“Sớm an, Thảo Thảo, ngươi thật ầm ĩ nga!” Vừa tiêm vừa “Sớm thảo, nhĩ hảo ầm ỹ nga!” Tiếng nói ừa cao lại the thé thiếu chút nữa đem màng nhĩ của nàng phá đi.
“Tiểu thư, ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi có bao nhiêu nguy hiểm, thiếu chút nữ hù chết ta!: Thảo Thảo vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Có nghiêm trọng như vậy sao? Đúng rồi, tìm ta có chuyện gì?” Cầm lấy thạch hoa quế trên khay, Khúc Lưu Phong từng ngụm từng ngụm nhấm nháp.
Ăn ngon, thật sự rất ngon, nguyên lai điểm tâm của cổ đại lại ăn ngon đến vậy.
“Tiểu thư, một cô nương khi ăn không thể mở miệng lớn như vậy.” Hành động thô lổ của Khúc Lưu Phong làm cho Thảo Thảo nhịn không được nhắc nhở.
Có đôi khi, nàng cảm thấy tiểu thư vô cùng kì lạ, thường nói nhưng câu mà nàng cùn g Đa Đa không hiểu, hơn nữa ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không giống với tiểu thư khuê các bình thường, cầm kì thi họa đều không biết gì cả. Không biết có phải một nhà giàu thiên kim tiểu thư không, thế nhưng, ngoài những lúc “ngẫu nhiên” khi tiểu thư đang ngủ, tiểu thư cũng lẳng lặng không nói một lời nào. Nàng thật sự rất ngạc nhiên, là ở hoàn cảnh nào, mới có thể bồi dưỡng được tiểu thư thành một người thần kì như vậy.
“Không cần, cắn nhỏ như vậy, căn bản không hưởng thụ được hết hương vị.”
Cho nên mới nói, nàng chán ghét làm thiên kim tiểu thư, làm chuyện gì đều phải thanh thanh tú tú, ngay cả ăn cái này cái kia cũng không thể vui vẻ ăn.
“Thảo Thảo, ngươi cũng đừng niệm mãi, không thể để cho ta im lặng ăn xong hết chỗ này một cách bình yên, sau đó kiểm điểm sau sao?”
“Là, tiểu thư.”
Ai! Thật là nhiều lời vô ích --- nhưng tuy là cảm thấy nhiều lời vô ích, Thảo Thảo vẫn cố ý tiếp tục một phen nữa giảng, “Tiểu thư, ngươi từ từ ăn, còn có, đừng dựa vào cầu nữa, như vậy rất nguy hiểm, cũng nên giữ gìn hình ảnh chủ nhân một chút, biết không? Còn có…”
Tiếng nói hoạt bát mang ý cười của nàng nhắc lại: “Thảo Thảo, ta không phải oa nhi ba tuổi, không cần giảng nhiều như vậy, chờ ngươi giảng xong, trời cũng muốn tối.”
“Tiểu thư, ngươi là giễu cợt ta là một bà già dong dài sao?”
Thảo Thảo giả vờ giận.
“Không phải giống, mà thật sự chính là.” Khúc Lưu Phong gợi lên khóe miệng,miệng cười ngọt ngào nở rộ.
Dối mặt vời nụ cười ngọt ngào của nàng, cho dù là đang mang cái gì oán khí, cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Tốt lắm, tiểu thư, ngươi chậm rãi thưởng thức! Sau khi xong việc, ta cùng Đa Đa liền lập tức đến đây bồi người!” Thảo Thảo bắt đầu bất đắc dĩ nói. QUả nhiên vẫn đánh không lại tươi cười của tiểu thư!
“Hảo, mau đi đi.” Khúc Lưu Phong nhẹ giọng đáp lời, lại cắn thêm một ngụm hoa quế cao.
Tiếng bước châ  nhẹ nhàng đi xa, Khúc Lưu Phong càng thêm không kiêng nể gì to mồm ăn. “Thế này mới kêu là hưởng thụ mỹ thực!”
 Ăn xong khối cuối cùng, sau khi uống một ngụm trà, KHúc Lưu Phong thừa dịp trước khi Thảo Thảo trở về, quyết định đi khám pha nơi này.
Hắc Phong Bảo thật sự là quá quá to đi, nàng muốn đi hết nơi đây thì mất hơn nửa tháng cũng chưa đủ, may mắn nàng không phải tên mù đường, trí nhớ lại cực kì tốt, bằng không nàng đã sớm lạc đường.
 “Những nơi lớn đều dã đi qua, hiện tại còn lại phần phía sau núi, hì hì!” Vén váy cao lên, Khúc Lưu Phong chạy chậm về hướng có ít người đi đến phía sau núi.
Lướt qua lan can, ước chừng sau khi đi khỏi hai mười mấy mét, tiếng nước róc rách hấp dẫn chú ý của nàng. Theo tiếng nước đi tới, không bao lâu, một con sông nhỏ nước trong suốt thấy cả đáy đập vào mắt Khúc Lưu Phong.
 “oa, có sông nha!” Nước sông trong suốt lạnh thấu, phối hợp với gió núi thổi bên trên, đuổi đi không ít không khí cực nóng giữa trưa.
Cảm giác lâng lâng làm cho Khúc Lưu Phong cơ hồ muốn cởi quần áo nhảy xuống chơi dưới nước, nhưng tưởng vẫn là tưởng, nàng vẫn là  không dám làm như vậy, bất quá… cởi giày ngâm chân thì có thể đi!
Nói là làm, cừ như vậy đôi chân bước vào chỗ nước không sâu lắm, cảm giác thanh mát sảng khoái làm cho nàng không khỏi thở dài thỏa mãn—
Hai tay để trên đất, hai chân thì trong nước quẫy đá không ngừng. Khúc Lưu Phong tuyệt không ngại đem chính mình hình tượng quăng đi, còn ngược lại cười to vui vẻ.
Quá một hồi, đùa mệt mỏi, nàng đem thân mình nằm xuống bãi cỏ xanh, cũng không quản như vậy sẽ làm dơ quần áo.
Nhìn lên trời mây không ngừng phiêu động, khúc Lưu Phong bỗng dưng nhớ tới Bạch việng trưởng nuôi nàng từ nhở đến lớn, cùng bằng hữu lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.
“Viện trưởng, còn có bằng hưu ở cô nhi viện, ta rất nhớ các ngươi, thật sự rất nhớ các ngươi…”
Gió, không ngừng thổi, hốc mắt phiếm nước chậm rãi khép lại, nước mắt trong suốt cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống.
Ở trong mộng, ta có thể nhìn thấy các ngươi sao?
“Hoàng, nàng khóc nha—”
Sau khi thấy thiên hạ trên cỏ ngủ say, hai đạo thân ảnh chậm rãi theo một đám bụi cỏ rậm rạp thoát ra.
Hắc Diễm Thần nhẹ lay động giấy phiến, nhìn trên gương mặt tuấn tú luôn luôn không có biểu tình của Hắc Diễm Hoàng, giớ phút này thế nhưng nhăn mày cau có.
Xem ra “thật sự” Vi Như Cầm không làm dậy nổi hứng trí của Hoàng, nhưng “Giả” Vi Như Cầm tác động của Hoàng tâm.
Ha ha, Hoàng nhất định không hiểu được biểu tình trên mặt của mình là cái gì. Là dau lòng nha! Loại vẻ mặt này nếu như nương thấy được, nàng nhất định sẽ vì quá cảm động mà rống ra nước mắt.
 “Thần, ngươi lại đang có có chủ ý quỷ gì?” Gặp Hắc Diễm Thần hai mắt nhìn mình chẳm chằm không rời, khóe miệng còn lộ ra quỷ dị tươi cười, Hắc DIễm Hoàng hai con ngươi nheo lại hỏi.
“Ta nào có!” Hắc Diễm Thần lập tức phủ nhận.
Hắc hắc,  hắn biểu hiện thật rất rõ ràng.
“Tốt lằm, căn cứ theo hồi báo của thám tử ta phái đi, tân nương-giống như ngươi nói, là đại gả. (Ý là lấy một tân nương thay thế gả đi ấy ạ) Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Vạch trần nàng sao?”
“Việc này ta đều có tính, mà ngươi, tốt nhất ngậm miệng làm một chút, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, nếu để lộ ra một chút…” Tr6n con ngươi đem bóng phủ một tầng băng. “ Sẽ có cái kết cục gì, ngươi hẳn là biết rõ nhất.”
Ngẩng đầu chống lại một đạo hàn quang như vậy, Hắc Diễm thần cảm thấy như đang lõa thân đứng ở một nơi đầy băng tuyết, thiếu chút nữa bị chôn sống mà chết lạnh.
“Hoàng, ngươi lại uy hiếp người ta!” Hắc giống như một đứa nhỏ, đô đô miệng phản kháng.
Một cái nam nhân trưởng thành còn giả vờ đáng yêu, Hắc Diễm Hoàng nhìn thấy mày kiếm đều nhíu lại.
“ Vì sao ngươi lại hoài nghi thâ phận của Vi Như Cầm?” Hắc Diễm Thần vì bảo toàn tiqnh mạng, nhanh dời đi đề tài.
Bởi vì trong đêm động phòng hoa chúc bị hạ xuân dược.” Cúi đầu nhìn Khúc Lưu Phong đang ngủ bất tỉnh nhân sự, Hắc Diễm Hoàng từ trong lòng nảy ên một loại cảm xúc khó hiểu.
“Thì ra là thế. Tám phần là Vi gia lão gia chỉ thị, muốn hai cái nha hoàn kia kê đơn. Cũng khó trách làm cho ngươi hoài nghi, có cha mẹ nào mà lại hạ xuân dược nữ nhi của mình? Trừ phi là bản thân nữ nhi không chịu gã, mà búc nàng phải bước lên kiệu hoa; bằng không chính là người bị gả căn bản cùng bọn  họ không có quan hệ.
Vế trước đương nhiên là không có khả năng, vì Vi Như Cầm chân chính đã sớm cùng người khác chuẩn bị thành hôn, cho nên, đáp án là vế sau. Hơn nữ “thê tử” của ngươi nhất định là sau khi tỉnh lại mới biết chính mình đã mơ hồ trở thành thê tử của người khác.” Hắc DIễm Thần lớn mật suy luận.
“Ân” Hắc Diễm Hoàng gật đầu nhận thức.
 “Hoàng, nói thật, ta cảm thấy nàng thật sự thực không giống người thường nha!” Hắc Diễm Thần chỉ vào Khúc Lưu Phong nói. “Cả người phát ra khí chất làm cho người ta cảm giác như là một thiên kim đại tiểu thư không hơn không kém, nhưng là ngôn hành cử chỉ tuyệt không đoan trang, quả thực có thể nói là thô lỗ.” Tựa như vừa rồi, nào có cô nương nhà nàng đem váy mình kéo lên cao như vậy?
Thần nói đúng vậy, một cô nương có giáo dưỡng làm sao có thể tùy tiện cởi giày, vô tư nằm xuống cỏ, thậm chí còn cứ như vậy ở một hoàn cảnh lạ lẫm ngủ say đi? Nhìn ngây thơ ngọt đang ngủ dung nhan kia, Hắc Diễm Hoàng không nhịn được vuốt ve mái tóc của nàng thưởng thức. Nàng thật sự đẹp quá ── giống tiên tử giáng trần, mày liễu có giấu cũng không giấu được linh khí, cho dù là ở trong lúc ngủ mơ cũng không giảm bớt chút nào. Làm sao nàng có thể dễ dàng làm động tâm của hắn?
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn cũng đã bị dung nhan thanh lệ thoát tục cùng khí chất độc đáo của nàng làm mê hoặc, nhất là cặp mắt mang thần thái động lòng người kia, giống như có ma lực, chỉ cần nhìn, trái tim lạnh như băng của hắn sẽ ấm áp lên, rung động không thôi.
“Ân......” Khúc Lưu Phong không chút nào nhã nhặn xoay người, mềm mại lòng bàn tay liền rơi vào ngăm đen đại chưởng đang thưởng thức mái tóc của nàng.
Khi lòng bàn tay non mềm lạnh lẽo tiếp xúc da thịt, một trận sợ run truyền khắp tứ, khơi mào một cỗ cảm giác khác thường trong lòng hắn. Hắc Diễm Hoàng liền như vậy nhìn chằm chằm duyên dáng sườn mặt của nàng, sửng sốt......
“Ai, ta cảm thấy ta giống như không tồn tại.” Hắc Diễm Thần oán giận lại mang theo một chút ý cười.
Mặc kệ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy Hoàng cùng vị cô nương này. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng lần đầu tiên như vậy thật sự xem một nữ nhân, hắn nhất định không biết nguyên bản con ngươi đen chỉ có lạnh như băng của chính mình, bây giờ đã được rót vào một tia tình cảm.
Đều phải cảm tạ vị cô nương này, có lẽ, cô nương này là trời đặc biệt phái tới hòa tan băng sơn của Hoàng!
Mất mặt! Giết chết người!
Nàng không phải đang ở ben con sông nhỏ phía sau núi sao? Làm sao có thể chạy đến trong ngực hắn đâu? Càng mất mặt là, nàng còn đem nước miếng lưu ở trên quần áo của hắn! Ai tới nói cho nàng, vì sao ở trước mặt nam nhân này, nàng luôn làm ra những trò cười cho thiên hạ?
Bị Hắc Diễm Hoàng nhìn bằng cặp mắt khác lạ kia, nàng cảm thấy phi thường không được tự nhiên, Khúc Lưu Phong nhịn không được mở miệng: “Ân...... Tướng công, xin hỏi, có việc sao?”
Hắn làm sao vẫn nhìn nàng, chẳng lẽ hắn biết thân phận của nàng là bị xuyên qua? Phi phi, miệng quạ đen, chuyện này làm sao có khả năng?
“Ngươi là ai?” Một đôi con ngươi đen lạnh lùng thẳng tắp khóa trụ của nàng mĩ nhan, Hắc Diễm Hoàng hỏi.
Nếu đã biết nàng không phải Vi Như Cầm, như vậy hắn muốn chính nàng nói ra thân phận chân thật của nàng.
“Ta...... Ta......”
Ba chữ ngắn ngủn, làm cho Khúc Lưu Phong nhất thời á khẩu không trả lời được. Thảm, tại sao có thể như vậy? Hắn biết nàng không phải Vi Như Cầm?
“Tướng công, ngươi làm sao vậy? Ta là thê tử của ngươi, Như Cầm a!” Nàng tiếp tục giả chết.
“Ngươi là ai?” Hắc Diễm Hoàng lại ra tiếng, ánh mắt lãnh liệt hiện lên một tia lạnh băng. Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng làm cho Khúc Lưu Phong sợ run người.
Không được, ánh mắt của hắn rất khiếp người, vừa bị hắn nhìn như vậy, nàng rốt cuộc nửa câu nói dối cũng nói không nên lời. Nhưng là...... quản không được nhiều như vậy, liền đánh cuộc một keo đi!
Khúc Lưu Phong từ trên giường nhảy xuống, đứng thẳng tắp ở trước mặt Hắc Diễm Hoàng, nghên mặt với hắn.
“Đúng vậy, ta không phải Vi Như Cầm!”
Hắc Diễm Hoàng trên mặt không có gì biểu tình, đáy lòng lại kinh ngạc nàng nhưng lại nhanh như vậy liền thừa nhận nàng là giả, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ tìm các loại lý do để che lấp.
Thấy Hắc Diễm Hoàng không có phản ứng gì, Khúc Lưu Phong nhanh chóng nói ra hết những gì trong lòng, “Căn cứ theo quan sát của ta, ngươi tuyệt không muốn kết hôn với Vi Như Cầm, sở dĩ ngươi thú nàng, hoàn toàn là vì quan hệ của mẹ ngươi.
Nếu là như vậy, ta không phải Vi Như Cầm thì cũng sẽ không trọng yếu đi, dù sao ngươi đã cưới được vợ, cứ cho là đã xong việc báo cáo kết quả công tác với mẹ ngươi.
Mà ta, ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì ta không phải cái loại nữ nhân yêu bám người, cũng sẽ không can thiệp chuyện của ngươi, cho dù ngươi muốn nạp thiếp, cũng không cần trải qua sự đồng ý của ta, như vậy không phải tốt lắm sao?”
“Vì thành toàn cho người khác, cho dù vô duyên vô cớ bị người ép lên kiệu, gả cho một nam nhân mình không biết, ngươi cũng không oán trách?”
Hắn cũng biết như vậy?!
Khúc Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu hỏi: “Ngươi đều đã biết, tại sao lại hỏi ta là ai?”
“Bởi vì chuyện xảy ra đều điều tra rõ ràng, duy chỉ có thân phận của ngươi tra không được.”
Tra ra đến mới có quỷ! Nàng là bị đem lầm đến một thời không khác, cho dù hắn phái người tra đến sống đến chết, cũng không khả năng tra ra nguyên cớ.
“Ta gọi là Khúc Lưu Phong, thân phận của ta không phải trọng điểm, về sau nói sau. Hiện tại ngươi cái gì cũng đã biết, ta đây liền nói trắng ra, ngươi vẫn là có ý muốn lấy Vi Như Cầm làm vợ sao?”
Trăm ngàn đừng nói đúng là a!
“Đúng lại như thế nào? Không phải lại như thế nào?” Nữ nhân này thật là có bản lĩnh, có thể làm cho hắn bỏ đi một đống công sự cần làm, củng nàng ở đây nói những chuyện này.
Kỳ thật hắn có thể trực tiếp nói cho nàng, thú ai với hắn mà nói hoàn toàn không trọng yếu, đúng như nàng lời nói, hắn cưới vợ kỳ thật chính là vì mẫu thân mà cưới ── chỉ là, hắn muốn nghe nàng nói chuyện, muốn nhìn nàng khi nói chuyện trong mắt lóe ra ánh sáng.
Thanh âm lạnh như băng lọt vào Khúc Lưu Phong trong tai, tuyệt không cảm thấy không thoải mái, ngược lại làm nàng cảm thấy dễ nghe cực kỳ.
“Nếu ngươi vẫn là kiên trì muốn kết hôn với Vi Như Cầm, thì chính là chia rẽ một đôi uyên ương, hơn nữa việc này một khi làm sáng tỏ ra, đối với Hắc - Vi hai nhà một chút lợi cũng không có, chỉ thương tổn hòa khí hai nhà.
Ta biết là Vi Như Cầm làm vậy là thực có lỗi với ngươi, nhưng chuyện cũng không phải hoàn toàn là nàng sai, chỉ có thể nói là các ngươi hai người vô duyên, huống hồ......”
“Huống hồ cái gì?” Hắc Diễm Hoàng đợi ca6i sau của nàng.
“Huống hồ ngươi cũng không có tổn thất, bởi vì ngươi còn cưới ta, cho nên tổn thất lớn nhất hẳn là ta mới đúng. Ta vô duyên vô cớ bị đưa lên kiệu hoa, còn vô duyên vô cớ cùng ngươi bái đường thành thân, cuối cùng, ngay cả trân quý trinh tiết của nữ nhân đều đem cho ngươi.
Ngay cả chuyện đó ta cũng không để ý, thân là nam nhân ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng đâu? Hay ngươi là đại nam nhân theo chủ nghĩa quấy phá, cho dù không thích Vi Như Cầm, cũng không cho phép nàng ở bên ngoài cùng khác nam nhân có quan hệ?”
Một lần nói nhiều như vậy, thật sự là khát chết nàng! Khúc Lưu Phong không chút nào văn nhãngồi xuống ghế, rót hai chén nước, đem một chén đưa cho Hắc Diễm Hoàng ngồi ở đối diện nàng.
Tiếp nhận nước trà nàng đưa cho, Hắc Diễm Hoàng uống một ngụm.
Lần đầu tiên có nữ nhân dám nhìn thẳng mắt hắn nói chuyện, lại trước mặt hắn to mặt đàm về trinh tiết của chính mình, nếu hắn là một  lão Bát cổ, đã sớm vì cách nói kinh phản của nàng mà hưu thê.
“Uy!” Dù sao hắn đã biết mình không phải Vi Như Cầm, nàng cũng không tất yếu xưng hắn “Tướng công”. “Ngươi rốt cuộc có hay không nghe ta nói a?”
Tuy rằng hắn vẫn duy trì ánh mắt lễ phép muốn xem đối phương nói chuyện, nhưng chắc là vì hắn nhìn xem quá mức đến phát hỏa đi, ánh mắt kia giống như bao hàm cái gì, nhìn nàng cả người không được tự nhiên.
Khúc Lưu Phong rốt cuộc ngồi không được, giờ lại đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nhìn thẳng hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nói rõ ràng.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Trời ạ, mới vừa rồi khiêu khích của nàng, không biết có thể hay không làm nam nhân này bất mãn? Xem to lớn thể trạng của hắn, nếu hắnmà giận dữ, thưởng cho chính mình một quyền,nàng không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng!
“Ân...... Ta không phải cố ý lớn tiếng như vậy, ta chỉ là nhất thời...... Nhất thời nóng vội...... Ân...... Nhất thời xúc động......” Nàng liều mình lý do.
Bỗng dưng, Hắc Diễm Hoàng vươn hai tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, bạc môi không hề báo động trước áp lên cánh môi khẽ nhếch của  nàng, ngọn lửa thâm nhập, bừa bãi hấp thu ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng bị hắn bất thình lình hôn làm cho mất hồn,lúc lưỡi của hắn khiêu khích dường như quên mất hô hấp, chỉ có thể trợn to một đôi mắt sương mù, muốn cử động cũng không dám, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen cực nóng của hắn......
Hắn chính là muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng là nhìn môi đỏ mọng khép lại mở mê người của nàng, hắn không thể khắc chế liền hôn nàng!
Khi hắn hôn lên của nàng cái miệng nhỏ nhắn, hắn phát hiện lòng  của chính mình có trống cờ nổi lên kinh hoàng, đó là tim đập chỉ khi hưng phấn mới có, mà hắn tựa như nghiện, như thế nào cũng rời không được môi đỏ mọng của nàng.
“Ân...... Ân......” Khúc Lưu Phong muốn đẩy Hắc Diễm Hoàng ra, như thế nào  cũng không được.
Nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến nàng cơ hồ chịu không nổi, nhưng đồng thời lại có một cỗ rung động khó hiểu từ lòng nàng thoát ra......
Hắc Diễm Hoàng không ngừng hút trọn lời lẽ của Khúc Lưu, thẳng đến khi cảm nhận được tình trạng khác thường của thiên hạ trong lòng, hắn mới rời đi, nhưng lại quyến luyến không thôi đôi môi đỏ mọng.
Khúc Lưu Phong hư nhuyễn dựa vào trong lòng rộng lớn của Hắc Diễm Hoàng, cố gắng thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo diễm lệ tiếu hồng.
Sau khi làm cho hơi thở chính mình vững vàng, Hắc Diễm Hoàng chậm rãi ở bên tai Khúc Lưu Phong nói:
“Ta không nghĩ cái gì cả, cũng không quản Vi Như Cầm gả cho ai, ta chỉ biết người gả vào Hắc Phong Bảo, gả cho ta Hắc Diễm Hoàng, là ngươi!
Cho nên, từ nay về sau, ngươi chính là chân chính thê tử của ta, ta sẽ làm một người phu quân có trách nhiệm chiếu cố ngươi.”
Không rõ cảm xúc khó hiểu trong lòng mình đến tột cùng là cái gì, hắn chỉ biết là, nàng là thê tử cùng hắn bái đường thành thân, hắn phải giữ nàng ở bên người, mặc kệ nàng là ai.
“A?” Khúc Lưu Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn, hắn đang nói cái gì a? Nàng tuyệt không muốn làm hắn thê tử, lại càng không muốn hắn làm cái gì trượng phu nghĩa vụ. Xong rồi...... Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Ai tới nói cho nàng a!

5.11.11

Diễm Hoàng sủng thê-Chương 3

Mở mắt ra, ánh vào mắt là một mảng ánh sáng và một mảng yên lặng.
Nàng đang ở đâu?
Toàn thân giống hư thoát, lại giống như có người đáng nàng một trận nhừ tử, toàn thân đau nhức không thôi, giống như bị xe nghiền qua…
Xe nghiền qua?!
Bốn chữ này mới xẹt qua trong đầu Khúc Lưu Phong, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh- nàng thừa dịp viện trưởng ra ngoài, vụng trộm cưỡi xe máy đi hóng gió, sau…
Nàng bị rớt cuống vách núi!
Khúc Lưu Phong giật mình từ trên giường ngồi dậy, chính là vừa mới động, toàn thân xương cốt như muốn tan ra, đau đến mức nước mắt nàng suýt nữa tràn mi.
“Như thế nào như vậy đau…” Cả người đau đớn làm nàng kêu lên một tiếng, sau khi cắn nhanh hàm răng chống đỡ, Khúc Lưu Phong mới mờ mịt nhìn về bốn phía –
Giường lớn 4 cột, bên giường vây sa màn…
“Đây là cái gì phòng bệnh, như thế nào biến thành cổ kính như vậy?”
Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé nhẹ nhàng xốc sa mạn lên, nhìn ra bên ngoài. Này, vừa thấy, thiếu chút nữa làm cho nàng té xỉu. “Như thế nào ngay cả gia cụ đều như là những thứ chỉ có thể xuất hiện ở phim cổ trang?”
Ắt xì! Đột nhiên cảm thấy trước ngực có một cỗ cảm giác mát, Khúc Lưu Phong không nhịn được đáng cái ắt xì. Kỳ quái, như thế nào lạnh lạnh?
Cúi đầu đi xuống vừa thấy –
Nàng như thế nào lõa?! Khó trách nàng cảm thấy lãnh!
Nàng vội vàng kéo vải thêu lên tới thắt lưng, che lại lõa thân thể. Nhưng mà lúc kéo chăn, nàng lại phát hiện hai tay trắng như tuyết của nàng có dấu hồng hồng tử tử, còn kéo dài đến tận vai của nàng…
Chẵng lẽ nàng bị người ta cấp….
“Sẽ không… Sẽ không… Nhất định là ta nghĩ nhiều quá! Nói không chừng là muỗi cắn! Nhất định là như vậy!”
Nàng kéo chăn đi xuống, muốn chứng minh là mình suy nghĩ qua nhiều, nhưng là ánh mắt càng đi xuống, sắc mặt nàng lại càng khó coi.
Trước ngực, bụng, hai chân, hai sướn… trời ạ, tất cả đều là xanh tím hôn ngân! Cái làm nàng nhất nhất không thể chấp nhận là, giữa hai chân của àng còn có vết máu đỏ sẫm!
Khúc Lưu Phong thất bại kéo cao chăn, tròng đầu loạn nghĩ.
Tại sao có thể như vậy… Làm sao có thể phát sinh việc này?
Nàng… Nàng bị cường bạo… Nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê, không ngừng từ hốc mắt chảy ra, trong lòng hoảng sợ cùng bất an làm cho nàng không chịu được, vùi đầu trên hai đầu gối, khó tống lên.
Đề do chính nàng, sự việc này phát sinh đều là của nàng sai, nếu nàng không trốn viện trưởng, lén lái xe đi hóng gió, sẽ không phát sinh sự tình này…
Khóc một hồi lâu, Khúc Lưu Phong ngẩng đầu, mở to mơ mơ màng màng hai mắt, nhìn đại phòng không có một bóng người.
Đúng rồi! Nơi này là nơi nào? Nàng vì sao lại ở chỗ này?
Đột nhiên, tiếng bước chân càng ngày càng gần bừng tỉnh nàng, nàng chuyển mắt nhìn về phía bên ngoài.
Phịch một tiếng, cửa bị đá văng, chỉ thấy vài hình ảnh của người đứng ở bên ngoài sa màn. Khúc Lưu Phong còn không kịp lâu khô nước mắt, một nữ tử liền tiến vào trong sa màn.
“Của ta trời a! Cầm nhi, ngươi thật sự đẹp quá, này ngươi còn đẹp hơn ta nghĩ vài lần!” Kin diễm vì tuyệt mỹ dung nhan trước mắt, nhịn không được xoa xoa của nàng tráng hồng khuôn mặt.
Đầu ngón tay đang di chuyển trên gương mặt đột nhiên chạm vào vài bọt nước, Thư Vũ Hà trợn mắt to cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện Cầm nhi hốc mắt hồng hồng, giống như mới vừa khóc.
“Cầm nhi, ngươi tại sao lại khóc? Có phải hay không hỗn tiểu tử kia khi dễ ngươi?”
Kia sở sở động lòng người bộ dáng khơi lên bản năng làm mẹ của Thư Vũ Hà, lập tức nhét nàng vào lòng mình; mà chăn trên người của Khúc Lưu Phong bởi vì sự động đậy này, Đã rơi xuống thắt lưng của nàng.
Vốn định chạy nhanh đem chăn kéo lên, nhưng làmvì một tiếng “Cầm nhi..” của Thư Vũ Hà mà nàng quên cả làm.
“Ai là…” Cầm Nhi? Khúc Lưu Phong còn không kịp hỏi ra tiếng khiến cho một tiếng ôn hòa nam âm cướp đi quyền lên tiếng của nàng.
“Nương ta nhớ rõ cái kia “Hỗn tiểu tử” hình như là con của người nào đó.” Hắc Diễm Thần hảo tâm nhắc nhở.
Nương cũng thật là, làm gì cũng chừa một chút mặt mũi cho Hoàng a!
“Hà, Cầm nhi sẽ bị ngươi làm ngộp chết!” Hắc Tử Dật nhìn ái thê ôm Khúc Lưu Phong không chịu buông ta bộ dáng, thật không biết phải nói với nàng như thế nào mới tốt.
Lại là một nam âm rất tốt nghe, bất quá có thêm tia khí phách. Khúc Lưu Phong lẳng lặng cho phu nhân trước mắt ôm, chuyên tâm nghe cuộc đối thoại kì quái của họ.
“Đúng vậy, nương, ngươi trước hết nghe cha, trước buông ra tẩu tử!”
Nga! Lần này đổi thành giọng nữ, cúi đầu ôn nhu, như tiếng chim Hoàng Anh, nghe qua cảm giác giống như mộc xuân, nhưng là thanh âm non mềm kia lại nhiễm một tia không muốn người biết ghen tị.
“Ầm ỹ đã chết, Các ngươi không thấy được ta đang an ủi Cầm nhi hay sao?” Thư Vũ Hà nghiêng thân qua, cho mọi người đứng bên ngoài sa màn thấy rõ.
“Nương, ta đến giúp ngươi!” Hắc Diễm Thần một cái bước xa về phía trước, cầm trong tay giấy phiến tham lam hướng về phía sa màn.
Sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên nghe được nương khen ngợi một vị cô nương như vậy, điều này càng làm cho hắn muốn biết phong thái của đệ muội.
Nam tử thanh âm làm cho Khúc Lưu Phong nhớ lúc này mình đang lõa thể. Uy! Hiện tại không thể vào được!, nàng cái gì cũng không mặc a! Khúc Lưu Phong vội muốn chết. Trời ạ! Ai tới cứu nàng a!
“Đừng tay!”
Thân hình cao lớn của Hắc Diễm Hoàng bay nhanh che chở trước sa màn, lạnh như băng tiếng nói át trở hành động của Hắc Diễm Thần thành công.
“Hoàng, đừng như vậy, ta chỉ muốn an ủ đệ muội một chút thôi!” Thuận tiện xem một chút của nàng xinh đẹp. Bất quá, những lời này hắn không dám nói ra miệng, bởi vì, sắc mặt của Hoàng thật sự đã rất khó coi.
Hắc Diễm Hoàng lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái, lại ra tiếng: “Nương, ngươi ôm đủ đi?”
“Hừ!” Một câu đơn giản, làm cho Thư Vũ Hà không tình nguyện buông lỏng tay ra, đi ra sa màn.
Nhưng lúc gần đi, còn kh6ong quên đối thân thể nhỏ bé tràn đầy hồng ngân Khúc Lưu Phong lộ ra một cái vừa lòng với ái muội tươi cười.
Này tươi cười làm cho Khúc Lưu Phong ngượng ngùng cực kì, nàng lập tức kèo chăn đang ở thắt lưng lên che kím toàn thân mình, hận không thể tìm một cái động mà chui vào.
“Hà, ngươi hôm nay như thế nào như vậy nói gì nghe nấy?” Ôm Thư Vũ Hà, Hắc Tử Dật cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Bình thường nàng yêu nhất là cùng hai con làm trái lại, như thế nào hôm nay lại biến khác thường?
“Đúng vậy, nương, thiên muốn hạ hồng vũ!” Hắc Diễm Thần ở bên cạnh bọn họ đảo quanh, rất có đồng cảm gật đầu.
“Ai muốn cái ngươi quản!” Hừ, nàng không thể nói cho bọn họ, có đôi khi nàng cũng rất sợ Hoàng khi tức giận – kia thật sự quá mất mặt cho người mẹ như nàng.
“Nương, các ngươi có thể đi rồi.” Hai tròng mắt mà đen nheo lại thành một đường nhỏ, khẩu khí đã chuyển thành mệnh lệnh.
Mọi người không hẹn mà cùng tiêu sái tiến ra khỏi phòng, còn rất ‘săn sóc’ khép cử phòng lại.
Các cửa giấy, thanh âm oán giận cùng trêu tức ẩn ẩn truyền vào trong phòng –
“Khát vọng chiếm hữu của Hoàng thực lớn, một chút thời gian cũng không thèm cho ta.”
“Đúng vậy, ngay cả ta muốn xem đệ muội một cái cũng không được.”
“Tình huống vừa rồi đượng nhiên là không được, tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, tân nương mới sáng tinh mơ đương nhiên là cái gì cũng không có mặc…”
“Nương, ta đã hiểu, ta đã hiểu, ha ha ha,…--- Hoàng thật đúng là trân trọng đệ muội a…”
Mọi người sau khi rời đi, trong tân phòng trở lại một mảng yên tĩnh, Khúc Lưu Phong thậm chí có khể nghe được chính mình cùng cái kia cao lớn thân ảnh bên ngoài sa màn tim đập…
Đợi chút! Nói như vậy nàng không phải bị cường bạo, mà là lập gia đình?!
Nàng… lập gia đình? Thật sự là gặp quỷ, nàng khi nào thì lập gia đình, chính nàng như thế cũng không biết! Lúc trước nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khôn phải xảy ra tai nạn xe cộ sao? Không phải nàng hẳn là bây giờ nên nằm ở bện viện trị liệu đi! Làm sao có thể lập gia đình đâu?
Mà vừa rồi xinh đẹp phu nhân kêu nàng “Cầm nhi”, còn có, nghe những người khác nói chuyện, nam nhân bê ngoài sa màn kia hình như là trượng phu của nàng…
Đợi chút, có lầm hay không a! Nàng Khúc Lưu Phong chẳng những lập gia đình, còn sử lại tên? Không được, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
“Uy…”
Lúc nàng phát ra tiếng, Hắc Diễm Hoàng đồng thời xốc lên sa màn, cùng nàng bốn mắt giao tiếp ---
Hắc Diễm Hoàng bị Khuh1c Lưu Phong khuôn mặt mỹ lệ hấp dẫn, nàng khi mở mắt, so với tối hôm qua khi đôi mắt được che đậy, bộ dáng càng thêm linh khí bức người.
Mà Khúc Lưu Phong đồng dạng ngốc lăng nhìn trước mắt cao lớn, cả người tản ra lạnh lùng xa cách nam nhân. Hắn có bả vai rộng lớn, tóc dài đen tuyền, ánh mắt dài nhỏ, mũi cao thẳng cùng bạc mà đạm sắc môi. Giờ phút này hắn trên mặt, không có nửa điểm tươi cười.
Này nam nhân, hảo nguy hiểm…
Đột nhiên, nàng phát hiện ai con ngươi đan của hắn có hai cái không bình thường hỏa diễm, theo cái kia nóng rực tầm mắt đi xuống, nàng mới phát giác ngực chính mình lạnh lạnh.
:A!: Nàng hô nhỏ một tiếng, chạy nhanh kéo lại chăn không biết khi nào lại tuột xuống thắt lưng.
Hảo… Quá mất mặt nga! Nàng thẹn thùng cầm nhanh lấy nệm chăn, không dám giương mắt nhìn hắn.
Thiên! Nàng thế nhưng xem nam nhân này đấn ngây người, thế nhưng lại trước mặt nam tử xa lạ lộ hai điểm… ô… Làm cho nàng chết đi!
Dưới y phục phấn chấn buột chặt, đục ngầu thở dốc, chứng minh Hắc Diễm Hoàng rồi cũng không chịu nổi.
Mới vừa rồi cảnh xuân tiết ra ngoài, làm cho hắn thật vất vả mới bình ổn được dục hỏa vừa bị khơi mào, hắn nhớ tới của nàn nõn nà…
Đẫy đà ở hắn đại bàn tay cảm xúc, thoáng chống cổ họng căng thẳng, cảm giác một cỗ nhiệt lưu giống núi lửa bùng nổ, nhắm thẳng hạ thân hắn mà tập trung…
“Đáng chết!” Hắn thấp rủa một tiếng, đem ánh mắt mình đi nơi khác.
Không nghĩ tới lchin1h là nhìn ngực như tuyết trắng của nàng, hắn thế nhưng tựa nhưng một con mèo mấy tuổi đầu, nhịn không được thở dốc đi lên! Hắn kia tự chủ mà mỗi lẫn nghĩ đến là hắn cảm thấy kiêu ngạo đi đâu rồi?
Hắn cưỡng chế ngực rung động, hít một hơi thật mạnh. Lực dụ hoặc của nàng đối với hắn có thể kinh động đến tưởng tượng của hắn, chỉ cần một cái hít thở nho nhỏ, cũng có thể kích thích hắn thần kinh cảm quan…
Hắn rời đi nơi này, hắn cần thời gian để dục hỏa của chính mình được ổn định, nếu hắn liếc nhìn nàng một cái, chỉ sợ lại đem nàng giữ lấy như một con sói vồ mồi…
“Ngươi chờ một lát, ta cho thị nữ tới hầu hạ ngươi.” Nói xong, hắn liền hỏa tốc ra khỏi phòng.
“Chờ một chút…” Khúc Lưu Phong chỉ kịp nhìn theo bóng hắn rời đi.
Tại sao có thể như vậy? Nghi vấn của nàng vẫn chưa có người trả lời đâu…
“Tốt lắm, ta biết các ngươi có việc muốn nói cho ta biết, hiện tại có thể nói.”
Nhìn trước mắt “thị nữ” muốn nói lại thôi, Khúc Lưu Phong hỏi.
Nàng nghĩ là cái nam nhân kia nói đùa, không nghĩ tới hắn rời đi không tới nửa khắc sau, liền lập tức có hai người xưng là thị nữ của nàng tiến vào thay nàng tắm rửa, đổi trang, sau đó lại đưa trà.
Tuy rằng chính mình mang đầy bụng nghi vấn, bất quá làm đầy bụng mới là chuyện ưu tiên, bởi vì, ăn nó mới có lực ứng phó chuyện kế tiếp.
“Tiểu thư!” Thảo Thảo cùng Đa Đa trăm miệng một lời kêu nàng xong, không hẹn mà cùng quý xuống trước nặt Khúc Lưu Phong.
“Các ngươi đừng như vậy a!”
Khúc Lưu Phong bị động tác của hai người làm hỏang sợ, chạy nhanh xoay người đỡ hai nàng dậy,nhưng là Thảo Thảo cùng Đa Đa cũng không vì cảm động,không dám động đậy, đem hết lời của các nàng ra nói.
“TIểu thư chờ sau khi nghe chúng ta nói cho hết lời, muốn chúng ta đứng lên cũng không muộn.”
Khúc Lưu Phong bị ánh mắt kiên trì của hai người thuyết phục, vì thế ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa, nghe hai nàng kể đầu đuôi câu chuyện.
Trải qua một hồi giải thích, Khúc Lư Phong mới biết nguyên lai nàng là một cái tân nương thay thế.
“Ngươi đã nghe lão gia làm cho ta hôn mê rồi đưa ta lên kiệu qua, như vậy bây giờ tại sao lại muốn nói cho ta biết chuyện này đâu?”
Nàng không phải sinh oán hận, chỉ là muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng. “nếu ta là một người khó chơi, nói không chừng sẽ đem chuyện này nói ra sau khi tỉnh lại, các ngươi không lo lắng sao?”
Đa Đa trả lời: “Lão gia muốn chúng ta nói chân tướng cho tiểu thư, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bớt cảm thấy dằn vặt lương tâm.
Kỳ thật lão gia đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu tiểu thư không có vạch trần chuyện này, thì chuyện này sẽ được giấ cả đời. Nếu tiểu thư cố ý đem chuyện này vạch trần, như vậy hắn sẽ mang theo phu nhân cùng tiểu thư đến tận Hắc gia môn thỉnh tội.
Nói trắng ra, lão gia là tự cược --- Hơn nữa Hắc gia lại là thủ phủ của phương Bắc, hai người con của Hắc gia lại anh tuấn bất phàm, bởi vậy gả cho một người trong số họ cũng là mĩ sự nhất cọc.
Bọn họ biết nghĩ như vậy là rất ích kỷ, cũng biết làm như vậy sẽ hủy đi hạnh phúc cả đời của tiểu thư người,, chính là bọn họ là cha mẹ, cũng không còn cách nào khác, thỉnh tiểu thư nhất định phải tha thứ cho bọn họ.”
“Mĩ sự nhất cọc? Nếu hôm nay, ta, người bị bọn họ đưa lên kiệu hoa đã có người trong lòng, ta chẳng phải là vô tội sao? Không cần biết đối phương gia thế như thế nào đi? Hắn dù sao cũng không phải người ta yêu, không phải sao?”
Nàng là cô nhi, từ nhỏ vốn kh6ong có cha mẹ, cho nên kh6ong thề có cảm nhận của người làm cha mẹ. Chẳng lẽ, làm phụ mẫu vì chính mình nữ nhân, thật sự có thể không thương tiếc đi thương tổn người khác sao? Như vậy thật sự rất ích kỷ!
“Này…” Thảo Thảo cùng Đa Đa bị hỏi không có gì chống đỡ, cuối gằm đầu, không dám nhìn nàng.
Tiểu thư nói dúng vậy, các nàng thật sự rất ích kỷ, chỉ lo cho chính mình, lại hoàn toàn không biết đến người khác.
“Ai! Quên di!” Khúc Lưu Phong nâng hai người dậy. “ Ta không phải là muốn trách cứ các ngươi, chỉ là luận sự thôi!”
Đối với tình trạn trước mắt này, nàng đành phải trước đảm đương “Vi Như Cầm”, dù sao nữ tử tối trân quý trinh tiết của mình cũng mất đi, cho dù oán hận cũng không thay đổi được gì.
Hơn nữa, cho dù nàng đem sự việc công khai, cũng chỉ làm mọi chuyện rắc rối, hai nhà sẽ khó xử mà thôi. Đến lúc đó nếu là Hắc gia kiên trì muốn Vi Như Cầm kết hôn, nàng chẳng phài là chia rẽ một đôi uyên ương sao? Cho nên chuyện này bây giờ, nàng đành phải tiếp tục thay Vi gia dấu diếm châm tướng..
Bất quá, nàng trước giờ chưa bao giờ biết mình có một cái hảo tính tình, hy sinh chính mình để thành toàn cho người khác, hơn nữa dối với chuyện mất đi tring tiết lại như vậy thoáng.
“Tiểu thư, tiểu thư có thể hay không tiếp tục làm con dâu của Hắc gia không đâu? Hai đôi mắt mang theo thỉnh cầu đồng thời nhìn về phía KHúc Lưu Phong.
Các nàng biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng là…
“Yên tâm, ta sẽ không đem chân tướn nói ra, ta sẽ tiếp tục làm Hắc gia con dâu.” Khúc Lưu Phong hướng hai người cười.
“Cám ơn tiểu thư.” Thảo Thảo, Đa Đa cảm động nước mắt đều muốn chảy ra, nhưng còn một chuyện nữa cũng khiến các nàng không khỏi lo lắng. “Nhưng là… Tiểu thư, người nhà của tiểu thư, bọn họ…”
“Ta là cái cô nhi, không có người nhà, điểm ấy các ngươi không cần lo lắng.”
“Tiểu thư, thực xin lỗi…”
“Không sao.” Nàng tuyệt không để ý. “Tốt lắm, các ngươi nếu đã thực sự nói xong, hiện tại là đến lượt ta hỏi các ngươi.”
“Tiểu thư, xin hỏi.”
“Tên các ngươi?”
“Tiểu thư, ta gọi là Thảo Thảo.” Mặc áo xanh cô nương, mang theo dung mạo có mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhình thập phần trẻ con.
“Ta là Đa Đa.” Mặc xanh lục áo cô nương, cũng mang theo tươi cười ngọt ngào, nhưng lại có một phần ổn trọng.
“Ta là Khúc Lưu Phong, khúc khúc, lưu thủy lưu, phong thủy phong, các ngươi bảo ta Tiểu phong tỷ tỷ tốt lắm.” Nàng có tên của chính mình, tuyệt không muốn bị gọi là “Cầm nhi”, hoặc “Tiểu thư”, kia thật rất là kì quái
“Nhưng là, làm như vậy sẽ không phân biệt được ai là chủ ai là đầy tớ ----“ Thảo Thảo cùng Đa Đa lộ ra biểu tình khó xử. “hơn nữa vạn nhất không cẩn thận làm cho ngườ khác nghe được thì…”
“Ai! Quên đi, băn khoăn của các ngươi cũng có lý, vì tránh cho phiền toái không cần thiết xảy ra, tiểu thư thì tiểu thư đi, ta cũng không muốn làm cho các ngươi khó xử.”
Nàng cũng đã đáp ứng làm “Vi Như Cầm”, còn có cái gì mà không thể đáp ứng đâu?
“Đa tạ tiểu thư.”
Không có một tia kiêu ngạo tự mãn, tấm lòng vô cùng rộng lượng, cùng với nụ cười hấp dẫn sáng lạng, nhất thời nàng lấy được tâm của Thảo Thảo và Đa Đa. Hai người âm thầm thề trong lòng, từ nay về sau sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt, hơn nữa sẽ sống chết vì tiểu thư.
“Có cái gì mà đa tạ ta?” Khúc Lưu Phong trời sanh tính sáng sủa, lộ ra cái “không có gì” tươi cười, nhưng lập tức, kích động liền thay thế tươi cười ngọt ngào của nàng.
Nguy rồi, nàng như thế nào lại quên đi chuyện quan trọng nhất đâu? Nàng lôi lôi ống tay áo của hai nàng “Mau nói cho ta biết, hiện tại là triều đại nào?”
Nàng nghi hoặc vừa muốn hỏi lại thôi, bởi vì trước mắt cái bàn cổ kính, giường cùng với đồ mặc ở trên người, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
“A?” Thảo Thảo cùng Đa Đa cảm thấy vấn đề của nàng rất quái lạ, nhưng vẫn trả lời theo thực tế: “Đại Đường Trinh Quán hai mươi hai năm.”
“Đường triều?!” Đại Đường Trinh Quán, Trinh Quán chi trị, Đường Thái Tông Lý Thế Dân! Thật hay giả? Gạt người, nhất định là gạt người! “Các ngươi là đang nói giỡn với ta đúng không?”
Tuy rằng những điều nàng thấy trước mắt, đều là đồ cổ đại, những thứ mà thường xuất hiện trên tình tiết ti vi gì đó, nhưng là… Nhưng là… Cái này kêu nàng làm sao tin tưởng nha?
“Tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không dám nói đùa, chúng ta là nói thật.” Thảo Thảo cùng Đa Đa giơ tay đang rảnh của mình lên, thề với trời.
“…” Khúc Lưu Phong cái gì cu4ngc hưa nói, chỉ là nhắm mắt tuyệt vọng.
Nàng biết chuyện là thật, nàng thật sự một cái kì quái đi tới cổ đại. Mà tại sao có thể như vậy đâu? Nàng chớp đôi mắt mang đầu khủng hoảng.
“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?” Khúc Lưu Phong thình lình trở nên tràm mặc cùng đau thương, làm cho Thảo Thảo cùng Đa Đa không biết làm sao.
“Không có việc gì.” KHông muốn cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến người khác, Khúc Lưu Phong miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng nói sang chuyện khác: “Để khỏi bị lộ, các ngươi mau nói cho ta biết chuyện liên quan giữa Hắc gia và Vi gia, nếu có người hỏi, ta mới có thể thành thục mà trả lời.”
Đây mới là việc cấp bách. Nàng hiện tại là Vi Như Cầm, cho nên đối với thân phận của người này phải có một chút hiểu biết mới đúng. CÒn có, nữ tử cổ đại đều biết cầm kì thư họa, trăm ngàn thứ việc nhà cái gì cũng muốn thông thạo, đối với nàng những chuyện này có chết cũng làm không được, nên làm cái gì mới tốt đây? Nghĩ như vậy, Khúc Lưu Phong càng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Được, tiểu thư. Lão gia tên là Vi Chính Nghĩa…” Thảo Thảo cùng Đa Đa bắt đầu đem chuyện của vi gia nói ra một cách êm tai.
Mây trắng tự tại trôi trên bầu trời xanh,tiếng gió thổi qua cành cây như tiếng nói của Thảo Thảo và Đa Đa, nhưng nàng lại không có tâm trạng mà nghe.
Ngẩng đầu nhìn bấu trời trong xanh bên ngoài, đâu là ngày đầu tiên của cuộc sống ở cổ đại của nàng, là ngày không nghĩ tới vừa bị tai nạn tỉnh lại…
Thế giới của nàng thay đổi, nàng đã thành thê tử cùa người khác…
Theo thế cục bây giờ, nàng cũng chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.