26.10.11

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.3

Nhớ lại kí ức không mấy hân hoan đó, Diệp DIệp Huân Yên không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cô lúc đó nói ra cũng có danh trong trường. Nhưng HỌc trưởng như anh hẳn là bận rộn lắm đi, nên chắc chắn không có thời gian nghe cái kia Hựu Phong kể chuyện tào lao đâu.
Nhìn thấy gương mặt cứng nhắc của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng biết là cô sợ anh biết chuyện cô nói xấu anh, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú và ôn nhu. Không để cho cô có thời gina tự trấn an, anh không rời mắt khỏi cô, gọi.
-Huân Yên Học muội, Nhĩ hảo!
Cả người Huân Yên cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh. Anh ta biết mình! Thảm rồi! NHưng sao cô lại có cảm giác ghê rợn? Cái gì mà Huân Yên? Cô và anh ta thân lắm sao?
Làm sao đây? Anh ta có biết chuyện trong thư viện chưa? Tên Phong tỉ tỉ kia đã nói cho anh ta bết chưa? Thảm rồi! Làm sao đây? Nhận quen biết hay là không nhận? Nếu nhận thì anh ta làm gì, lỡ như nhận mà anh ta đã biết, thì chẳng phải càng thảm sao? CHối Phăng là xong.
-Xin lỗi, vị tiên sinh này, có phải hya kh6ong là nhậm lần người?
Diệp DIệp Huân Yên nở một nụ cười cứng nhắc.
Phương Vương Dạ biết được thế nào cô cũng chối phăng. Vốn kh6ong muốn dùng thủ đoạn với cô, nhưng muốn thu phục cô, mà cô lại thế này, thì cho anh xin lỗi.
-Ai nha! Anh làm sao nhớ lầm được. Huân Yên học muội là đại mỹ nhân có tiếng của đại học chúng ta. Lần trước anh có vào hội giảng lớp em, có cả Hựu Phong và Phỉ Nghiên. Sau đó nghe bọn chúng nhắc đến chuyện gì ở thư viện, bọn họ ngồi ở sau ta hai dãy, có muốn hay không bảo bọn họ xác nhận?
-Nhớ.,..nhớ ra rồi, Học…học trưởng Phương! Trí nhớ em không tốt lắm!
Huân Yên ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng thầm mắng Vương Dạ ti bỉ. Thì ra anh ta biết rồi, mà lại không cho cô biết, còn dùng cách này với cô.
-A, nhớ ra rồi sao?
-Phải nhớ ra rồi! HỌc trưởng Phương, cũng là học huynh của khóa dưới bọn em.
Ngành truyền thông quảng đại của cô không phải ít người học, lại tập trung rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nên đại học A trở thành đại học có nhiều tuấn nam mỹ nữ nhất trong ngành truyền thông. Tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhưng tên lại rất độc, rất khó quên.
-Em đến Hàn Quốc làm gì?
Huân Yên trong lòng lại một lần mắng, tôi đến làm gì liên quan đến anh sao? Huân Yên vẫn trả lời thật thà. Lỡ như anh ta bắt bẻ mình nói dối, vậy chẳng phải sẽ bị bóp chết sao. Cả người anh ta tản mát một sự uy nghiêm kinh khủng như vậy, cô cũng kh6ong dám nói dối a!
-Phụng mệnh công ty đến Hàn Quốc nửa tháng để hoàn thành việc khóa học nâng cao trình độ.
-Em trog công ty không bắt kịp người khác hay sao?
Đừng nói anh khing thường người khác. Vì trong công việc, có hai loại nâng cao trình độ, một là cho những người không bắt kịp, hai là cho những người thật sự giỏi, thật sự có tài năng. Cô lại cúi gằm mặt, nói rụt rè lại mập mờ thế kia nên anh chỉ cô rằng cô ngại vì không bắt kịp mà thôi.
-Em là thạc sĩ!
Diệp Diệp Huân Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Vương Dạ líu lưỡi, anh chết rồi!
-là anh hiểu lầm. Em làm việc ở công ty nào?
-Tập đoàn truyền thông Hoàn Động Bảo.
Phương Vương Dạ khựng lại một chút, khóe môi giơ lên một chút dáng vẻ tà niệm.
-Em có biết tổng tài là ai không?
Huân Yên ghi hoặc, tổng tài tập đoàn Hoàn Động BẢo thì liên quan gì đến anh ta, liếc nhìn lên màn hình trên ghế, 10 phút nữa là hạ cánh, th6oi thì cứ trả lời cho anh ta biết vậy.
-Biết, Denny Fuu.
Phương Vương Dạ khóe môi giơ thêm một chút, tốt, cô ấy biết tổng tài là ai. Đừng trách anh ti bỉ. Nhưng hiện tại anh thật sự rất cao hứng.
-Em còn biết gì về anh ta không?
-Anh ta rất trẻ, rất đẹp trai, rất giỏi, lại nhiều tiền.
Huân Yên trả lời, nghe nói nam nhân khi nghe nữ nhân hen ngợi nam nhân khác trước mặt sẽ rất tức giận, nên cô muốn chọc giận anh, muốn anh để cô yên
Phương Vương Dạ  cười càng ngày càng tươi.
-Em thích anh ta sao?
-Thích, trong tập toàn ai cũng thích. Không những thích, còn yêu say đắm kìa, cả trong mộng cũng thấy anh ấy.
Huân Yên  tức tối quát nhỏ. TẠi sao anh kh6ong tức giận?
-EM muốn gả cho anh ấy sao?
-MUỐN!
Phương Vương Dạ đạt được mục đích, vui vẻ ra mặt, không để ý gương mặt tức giận của cô, ôn nhu nói
-Cảm ơn em!
Huân Yên tức đến đỏ mặt tía tai. CẢm ơn cái rắm, anh ta có điên hay không mà cứ hỏi cô mấy cái này, lại không tức giận, chẳng lẽ anh ta là gay? Vì vậy nên mới không có phản ứng?
Diệp Diệp Huân Yên vì suy nghĩ của mình mà nổi da gà. Phóng cho anh một ánh mắt thông cảm.
Bắt gặp ánh mắt ghê người của cô, anh bỗng cảm thấy mình như sói già bất lực, đột nhiên muo61nbop1 chết ánh mắt đó quá!=.=
-Em nhìn anh như vậy là có ý gì?
Huân Yên vẫn không để ý đã di chuyển chỗ ngồi và anh đang ngồi chỉ cách cô một cái ghế. Thận trọng hỏi, sợ làm tổn thương tâm hồn mong manh của ai đó.
-Anh… anh… không phải là thích nam nhân chứ?
Oành! Anh không thể tin được nhìn cô. Anh nghe lầm đúng không?
-EM nói cái gì?
Huân Yên thấy anh có vẻ nổi giận, liền rụt cổ như chú rùa nhỏ
-Anh… nếu thích nam nhân thì cứ nói, em không ngại.
Phương Vương Dạ tức muốn nổ mắt. Anh đã làm gì mà cô lại có suy nghĩ quái gở như vậy? Tổn thương lòng tự trọng của một đại nam nhân như anh nha.
-LỖ tai nào của em nghe thấy anh thích nam nhân?
-Anh hỏi kĩ càng về Boss như vậy, lại có vẻ vui vẻ khi nghe nói anh ta đẹp trai, tài giỏi lại nhiều tiền, không phải thích nam nhân thì là gì?
Phương Vương Dạ trợn tròn hai mắt. Tức đến không nói nên lời. Anh vui mừng vì cô khen anh, chứ anh không có thích nam nhân nha!
Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, Phương Vương Dạ cười tà ý.
Huân Yên sởn gai ốc, cảm thấy nụ cười đó quá đáng sợ, bất giác lùi về sau.

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.2

Đông Đông kéo cô và Ỷ Nhi vào một góc trong thư viện trong giờ nghỉ trưa.
-Này, đàn anh khóa trên và Hoc trưởng sắp rời trường, năm nay là năm thực tập của họ, có muốn tiếp cận một chút hay không a?
-Đúng a, năm ngoái, nhớ khuy áo của Học trưởng phải gửi cho Hiệu Trưởng làm  kỉ niệm vì sợ sẽ xảy ra xây xát trog trường a! Soái ca đúng là có sức hút!- Ỷ Nhi  nói
-Cuối tuần này, có một buổi hộ giảng, sinh viên thực tập sẽ vào lớp làm hộ giảng a, nghe nói là hộ giảng cho năm nhất chúng ta. May mắn, chúng ta học cùng khoa với HỌc trưởng a!
-Đúng đó, Huân Yên, cậu phải nắm chắc cơ hội này, một phát đem Học trưởng Phương trở thành nam nhân của cậu, đại mỹ nhân cùng soái ca nha!
Huân Yên thở dài thường thượt.
-Các cậu bớt xem phim Hàn đi!
Cộp! Cộp!
Hai cái cốc đã rơi vào đầu của bạn Huân Yên đáng thương.
-Đáng ghét! Tớ khuyên thật mà! Các cậu bị Phim Hàn ảnh hưởng quá nhiều rồi, cái gì mà soái ca với đại mỹ nhân. Tớ đã nói rồi, nhà tờ đã có ba cái HỒng nhan họa thủy, không cần cái HỌa thủy thứ tư a. Vả lại, cách anh ấy hộ giảng, không lo học, lại đi lo câu dẫn người ta, có hơi thần kinh đấy! Vả lại, Diệp DIệp Huân Yên tớ không sợ ế, nên không cần đi câu dẫn người khác!
Đông Đông và Ỷ Nhi nổi giận
-Diệp Diệp Huân Yên, cậu có thể tỏ ra quan tâm một chút được hay không a! HỌc, Học HỌc! Cả cái trường này, chắc chỉ có mình cậu là cuồng học hành a. Đây là trường đại học a, là ở đại học, không nếm qua hương vị tình yêu là một con mọt chính hiệu a.-Ỷ Nhi nói
-Huân Yên! Soái ca là để dùng, không chỉ để ngắm, cậu là đại mỹ nhân, cũng là đễ dùng, không phải để ngắm. Soái ca đứng trơ ra đấy, mỹ nhân không dám đến giành lấy sao?
-… -
Ỷ Nhi và Đông Đông còn nói thêm một đống triết lý về mỷ nữ và soái ca nữa, Huân Yên thì không có tâm nghe, càng ngày càng ghét cái tên Học trưởng Phương gì gì đó làm cho hai cô bạn của cô suốt ngày lảm nhảm khuyên cô đi câu dẫn hắn.
-TỚ thà làm mọt sách, còn hơn làm mồng tơi giẻ rách a! Các cậu có thấy anh ta như thế nào bị giành giựt a? HỒng Nhan HỌa THủy, Hồng Nhan Họa Thủy đấy biết không? Đã nói rồi, một cái ba ba họa thủy, một cái ca ca họa thủy, một cái đệ đệ họa thủy, tớ không muốn ôm thêm một cái họa thủy nam nhân về nhà a! Anh ta soái mặc anh ta, anh ta giỏi mặc anh ta. Tớ còn muốn bình bình yên yên làm sinh viên, chưa muốn làm một cái gai trong mắt nữ sinh toàn trường a!
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy cô bùng nổ, trợn mắt, nha, mỹ nhân nổi giận, cũng rất mê người a!
Hít sâu vào, Huân Yên ‘nhỏ nhẹ’ gầm.
-Đông Đông, Ỷ Nhi, nếu các cậu còn muốn khuyên tớ cầu thân với anh ta, tớ sẽ về, tìm một tấm bia, dán hình anh ta lên, hằng đêm ném phi tiêu vào mặt anh ta a! Hủy dung tên HỒng nhan kia là không còn Họa Thủy. Chưa kịp thấy anh ta HỒng nhan thế nào, đã thấy họa thủy đổ cả lên tớ đây!
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy Huân Yên gầm lên, lại muốn ném phi tiêu vào hình Phương Vương Dạ, thì nổi cả da gà, lập tức ngậm miệng. Nha, mỹ nhân cũng rất đáng sợ a!
LÚc cả ba vừa im lặng, thì nghe tiếng cười vang ra từ phía sao dãy kệ của các cô đang đứng. Lập tức xanh mặt.
Ý nghĩ thứ nhất: Bị nghe rồi!
Ý nghĩ thứ hai: Huân Yên chết chắc!
Chưa kịp phản ứng, đã thấy một nam sinh điển trai dựa vào kệ sách chặn đường chạy của các cô, gương mặt lại còn dư vị của trận cười. Vẫn còn tiếng khúc khích, chẳng lẽ không chỉ có một người nghe được?
-Diệp Diệp Huân Yên, Ngả Đông Đông, Lư Ỷ Nhi?
Giọng nói trầm thấp vang lên, trong giọng còn có vẻ đùa cợt.
Bộ ba mỹ nhân này Hựu Phong anh có nghe qua. Đông Đông có vẻ đẹp dễ thương, hồn nhiên. Ỷ Nhi có vẻ đẹp thuần khiết, thông minh. Còn vị đại mỹ nhân Diệp Diệp Huân Yên kia, là cả một mê hồn trận, vẻ đẹp vừa sắc sảo, lại có khí chất vô cùng mê người. Nam sinh trong trường không ai không biết.
Nhưng mà… Nghe ba mỹ nhân này nói chuyện… Thật sự…. Rất… rất buồn cười!
-Ba vị học muội, anh là Hựu Phong, bạn thân của Phương Vương Dạ, Học trưởng Phương, không biết các em có biết hay không?
Rầm! Sét đánh ngang tai!
 Ỷ Nhi, Đông Đông tái mặt! Huân Yên nhướng nhướng mày liễu. Hỏi
-Phong tỉ tỉ nổi danh! Làm sao em có thể không biết anh, Học Phó.
Phì…!!!! Tiếng cười từ phía sau nghe càng rõ.
 Huân Yên mỹ nhân rõ miệng lưỡi, đanh đá, mở miệng đã làm cho Hựu Phong tái mặt,
MK tên nào dám phong tin này ra.
HẮn chỉ vì một lần quá chén, bị tên khốn kiêm bạn thân Phỉ Nghiên  cùng Vương Dạ trang diểm cho thật lộng lẫy mà không biết. Vì nhờ có gương mặt còn đẹp hơn cả con gái, được trang điểm, lại thêm tóc giả, Hựu Phong anh đã thành mỹ nhân. Không biết nhờ ai tấm hình được phát tán, người quen ai gặp hắn cũng gọi một tiếng Phong tỉ tỉ, hai tiếng Phong tỉ tỉ làm hắn tức đến hộc máu.
Lần này là một đại mỹ nhân! MK tên khốn nào dám tung bức hình đó ra.
-Mỹ nhân, vuốt mặt cũng nên nể mũi, anh dù sao cũng là một fan của em nha!
-Học huynh thứ lỗi, em cũng chỉ tò mò muốn xác thực, lúc nãy vì bị đám người nào đó nghe lén nói chuyện, nên tâm tình không tốt, chỉ muốn xem trò vui thôi.
Hựu Phong một lần nữa nghẹn họng.
Trò vui cái rắm! Xem mặt hắn nghẹn lời là trò vui sao? Tên khốn Phỉ Nghiên! Lúc nãy không vì anh thua bao kéo búa hắn, thì bây giờ người đứng đây đâu phải là anh.
 Tiếng cười phía sau càng đậm. Huân Yên liếc mắt sang Hựu Phong, rồi sang phía sau kệ sách, nói rồi lôi hai cô bạn đi.
-Hồng Nhan Họa Thủy!
Phập! Một mũi tên đã làm tổn thương ba trái tim. Cũng làm cho tiếng cười rộ thàn tiếng cười khan.
-Haha…-Phỉ Nghiên khô khan cười hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Mỹ nhân, em nỡ lòng nào!
Nhưng cũng quá cao tay đi! MỘt lần khẳng định về việc em ấy không muốn Phương Vương Dạ làm bạn trai, một lần nói hai người các anh là một đám người Hồng Nhan Họa Thủy, cũng là cảnh cáo các anh, các cô ấy cũng là mỹ nhân, cẩn thận cũng dính Hồng Nhan Họa Thủy.
Hựu Phong trở về chỗ đứng lúc đầu, cùng với Phỉ Nghiên đưa mắt từ trên xuống dưới tìm kiếm dấu vết Hồng Nhan họa thủy trên người của người nào đó đang giả vờ đọc sách…
Học trưởng Phương- Phương Vương Dạ!!!

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.1

Chuyến bay từ London về Seoul chuẩn bị cất cánh, tiếng đóng sập của các cánh cửa cabin để đồ phía trên đầu của các hành khách liên tục vang lên. Ở số ghế 29D, có một chàng trai đẹp rung động lòng người ngồi đọc sách, anh ta đẹp đến nỗi thu hút được tất cả mọi ánh mắt của mọi người không phân biệt già trẻ lớn bé.
Anh- Phương Vương Dạ- Người Anh, lai Trung Quốc,  là một doanh nhân về giới truyền thông thành đạt cho dù vẫn còn rất trẻ. Ở cái tuổi 27, người có được cơ ngơi sự nghiệp như anh quả thực không nhiều; vừa giàu có, sự nghiệp ổn định, lại có vẻ ngoài đẹp trai hơn cả tài tử Hàn Quốc thế kia thì đúng là mẫu chàng trai mơ ước thuần túy nhất của các cô gái.
Hành khách cuối cùng bước lên máy bay là một cô gái khoảng 24 tuổi, gương mặt xinh đẹp đến ngây người được trang điểm nhẹ nhàng, thân hình đầy đặn được tôn lên bởi chiếc váy trắng tinh khôi của cô.
Cô- Diệp Diệp Huân Yên,24 tuổi,  là người Trung Quốc chính gốc, nhưng lại mang quốc tịch Anh, là thạc sĩ về Ngành Giải Trí, đang bước vào năm cuối trong qúa trình lấy kinh nghiệm và nâng cao trình độ thông thạo về ngành nghể của mình, đang là quản lý dưới quyền của một công ti.
Và bây giờ, đích nhắm cuối cùng của cô, ngành Giải trí Hàn Quốc.
Đây là một loại máy bay Boeing  của hãng hàng không Cathay Pacific loại 3-4-3 chỗ ngồi một hàng.
Anh ngồi ở hàng ghế 29D, bỉa trái máy bay.Cô rảo bước đến chỗ của mình, bìa phải máy bay, số ghế 29G. Phương Vương Dạ bây giờ đang ăn vận rất chi là thoải mái, quần lửng + áo phông + dép lê + earphone, rất ra dáng một cậu ấm chứ không phải một doanh nhân. Anh ta không hề để ý đến xung quanh (vì đang nghe earphone) nên không biết có một người đang ngồi ở cuối hàng ghế mà anh tưởng anh đã mua sạch của mình.
Vì sao anh mua hết 4 ghế ngồi ở dãy 29D-29E-29F-29G ư? Vì để nằm ngủ cho thoải mái ấy mà!
Cô thoải mái ngồi xuống ghế của mình và cũng chẳng thèm liếc đến Ngả Yên Huân, ra vẻ hơi kiêu một tí, cô cũng đeo earphone vào và nhắm mắt lại, mặc kệ bao ánh mắt nhìn mình ngưỡng mộ.
Hai người họ cứ việc ai nấy làm cho đến khi…
“Excuse me! Would you like to have a drink?”-cô tiếp viên hỏi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ
“Yes, Coke please.”-Diệp Diệp Huân Yên trả lời
“And you sir? Would you like a drink?”-cô tiếp viên vẫn nhẹ nhàng
“Like her”-Ngả Yên Huân trả lời, vừ lúc anh định mở mắt gọi tiếp viên thì nghe tiếng một đứa con gái order Coke.
Sau khi cô tiếp viên hoàn thành nhiệm vụ,quay người bỏ đi thì trạng thái y như cũ được lặp lại. Lặng như tờ và cũng chẳng có gì gián đoạn sự yên lặng ‘thiêng liêng’ này cả.
Có vẻ như Phương Vương Dạ đã không chịu nổi, cũng phải liếc mắt sang người con gái bên cạnh, thất kinh.
Anh giật cả mình! Là cô ấy!
Anh chưa từng gặp một cô gái nào đẹp đến như vậy. Mày liễu được kẻ cẩn thận, hàng lông mi dài cong vút, đôi môi mỏng đỏ mọng, nước da trắng hồng, mũi thẳng tắp. Cho dù đang nhắm mắt ngủ, nhưng cũng không giảm đi vẻ đẹp của cô, mà còn cho cô một bộ dáng vô cùng nhỏ bé, mềm mại đáng yêu.
Diệp Diệp Huân Yên nhường như cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình, thế là mở mắt, nhín về hướng đó, cũng thất kinh!
Trời ạ!
Không phải chứ? Học trưởng? NHư thế nào anh ta lại ngồi bên kia? CHết rồi, lúc nãy cô không để ý, không biết Học trưởng nổi danh lại thượng bên kia đầu ghế ngồi. Cô chết chắc!
Lúc còn là học sinh trung học, cô đã từng nghe danh Học trưởng Phương nổi danh. Anh ta không những giành tất cả các loại học bổng của trường, giỏi thể thao, còn là một nam sinh vô cùng soái được nữ sinh hoan nghênh nhất.
Cô lúc đó là học sinh trung học, không qua được khu đại học, nên cũng chỉ nghe danh, nhưng khi một lần vô tình, cô và hai đứ bạn thân đi ăn khuya, thấy được anh ta, thì một đứa bạn của cô- Ỷ Nhi- Hét toáng lên vẻ rất kích động:
-TRời ạ! Kia chẳng phải là HỌc trưởng Phương trường ta sao?
Một câu đã làm bùn g lên trí tò mò của cô. Nhìn sang bên kia đường, chỉ lờ mờ thấy được gương mặt của anh ta. Vốn là một đại mỹ nhân, ở nhà lại có thêm ba cái soái ca, ba ba, anh hai, thêm tiểu tử thúi kia, nên cũng đã sớm miễn dịch với soái ca.
Học trưởng Phương? ờ thì cũng soái, cũng phi phàm, nhưng có gì phải kích động vậy chứ? Chẳng phải chỉ soái, chỉ thông minh, chỉ tài ba hơn  người thôi sao? Có gì đâu? (=.= *bức xúc* chị ơi, như vậy là hơn người đấy, đáng mơ ước đấy, biết hay không????)
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy cô vẻ mặt kh6ong chút biểu cảm, thì thở dài thườn thượt.
-Đại mỹ nhân à, dù sao cậu cũng nên tỏ ra một tí gì kích động đi chứ. Đó là học trưởng Phương lừng danh nha, soái ca nha.
-Đúng a! Cậu là một đại mỹ nhân nha. Năm sau anh ta thực tập ở trường, chúng ta lên đại học, có thể được anh ta để mắt đến a!- Đông Đông phụ họa Ỷ Nhi
-Hồng Nhan Họa Thủy! Ở nhà tớ có ba cái Họa Thủy, không cần cái thứ thư!
Huân Yên phán một cái, Đông Đông và Ỷ Nhị đột nhiên cảm thấy muốn cắn người.
Thế là nhờ Huân Yên dùng ‘vũ lực’ kéo hai cô bạn thân háo sắc đi vào quán gọi món, nếu không, lỗ tai của cô cũng đã bị mấy bà cô ấy niệm thêm vài câu rồi. Nghĩ đến chuyện đó, cô thầm cảm ơn có quán ăn a!
Nhớ lại chuyện đó, Huân Yên không khỏi cảm thán.
Lần đó chỉ lờ mờ thấy anh ta là một soái ca, bây giờ còn thêm vẻ chín mùi của đàn ông trưởng thành, soái càng thêm soái a.
NGhĩ đến chuyện mức độ soái của anh ta, nhớ tời lần trước bị đám bạn của anh ta nghe lỏm được các cô nói chuyện, không biết anh ta có biết được hay không a???

Học trưởng tổng tài yêu cô?-Văn Bản

Anh là một cái đại soái ca tài giỏi xuất chúng trong cả thời đi học lẫn thương trường
Cô là một đại mỹ nữ nổi danh yêu kiều cuồng học hành, cuồng làm việc.
Ngày xưa cô yếu chỉ vì tức giận bảo anh cùng hai soái ca bạn thân là Hồng Nhan Họa Thủy, tưởng chỉ có bạn anh nghe thấy, không ngờ cả anh cũng nghe.
Ngày xưa anh nghe danh cô nổi như cồn là một mỹ nữ giỏi giang, nhưng khi nghe cô nói xấu mình thì lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu như mèo hoang nhỏ????
Sáu năm sau gặp lại trên một chuyến bay, cô bị anh ám mãi làm cho lu mờ cả đầu óc.
Hai tháng sau quay về quê hương, lại phát hiện ra Học trưởng yêu quý cư nhiên trở thành Boss của Hoàn Động Bảo Tập đoàn cô làm việc?!
Ông trời như thế nào bất công, anh ta không những ti bỉ, còn làm những hành động mờ ám, biến cô thành cái gai trong mắt nữ nhân trong tập đoàn.
 Sau một lần cô đi vòng qua Quỷ Môn Quan, anh liền hướng cô xin lỗi, tràn ngập ôn nhu, lại chọn lúc cô đang mơ hồ mà cầu hôn?
Hỗn đản, Hỗn đản!
Làm lão bà anh sao? Được thôi! Nhưng sau đó làm thế nào lúc anh đi vắng, một vị nữ nhân lại đến chiếm đóng nhà họ, lại biến cô thành cái người hầu?
Anh như vậy đào hoa, nhưng vậy đê tiện, còn nói yêu cô?
Nhưng không biết từ lúc nào, trái tim cô lại tràn ngập hình bóng anh mất rồi?

Diễm Hoàng sủng thê- Văn bản

Văn bản
Không cần mở mắt ra, nàng cũng biết chắc chắn nàng bị thương không nhẹ!
Nhìn thừ đi! Bây giờ chẳng những cả người đau nhức, mà thân thể còn rét run!
Khoan đã! Rét run?
Ô ô ô… ! Ai đó làm ơn đến nói cho nàng biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chính nàng chẳng phải đã cùng chiếc xe đạp của mình rơi xuống sườn núi sao?
Không phải bây giờ nàng hẳn là đang được trị liệu ở bệnh viện sao?
Làm thế nào vừa tỉnh lại, nàng lại cư nhiên nằm trên giường của một người nào đó?
Gì chứ? Đau nhức không phải là do tai nạn xe!
Mà là vì… đêm động phòng hoa chúc!!!!
Mà bên cạnh nàng, một người lãnh khốc tựa như khối băng,  đúng là của nàng tân hôn vị hôn phu --Đương nhiệm đương gia Hắc Phong Bảo!!!!!
Ô ô!!! Nàng khi nào lại gả cho người ta? Nhưng lại gả cho một người cổ đại nha!

13.10.11

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 3.1

Chương 3 phần 1
Ngồi trên xe, tâm trạng của cả hai người rất tốt, Mạt Nhĩ khe khẽ hát theo tiếng radio, Lĩnh Ngôn tập trung lái xe.
Lần này quái xế BMW đã hoàn lương.
-Anh gọi cho Vương và Phong về, giờ này cũng quá trưa rồi, hôm nay đặc cách cho bọn chúng nửa ngày vậy.
-Các anh ấy có bận lắm không? Nếu bận thì tối gặp cũng được mà.
-Không được, bọn chúng phải niềm nở đón em về. Nếu không, bọn chúng biết em đến mà anh không báo, em sẽ là người đau đầu.
-Vậy thì anh gọi đi.
Mạt Nhĩ về vấn đề này thì rất rõ. Ba anh em nhà này nếu có gì bất mãn, thì cứ như ba con két già, luôn miệng phàn nàn không dứt, lại như kẹo mạch nha dính với bác trai và bác gái. Thật là nhìn không ra bọn họ là những nam nhân băng lãnh cao ngạo tiêu chuẩn của giới làm ăn.
Ai da, nhưng cái bất công là cô nói ra không ai tin, còn bị dèm pha này nọ. thật ức chết cô. Nhưng biết sao được, cả cái thế giới này, cũng chỉ có cô là người duy nhất biết ba nam nhân này như thế nào trẻ con.
Nên bây giờ, nếu cô muốn bảo vệ thính giác của mình khỏi công kích của Vương và Phong, thì nghe theo Lĩnh Ngôn là tốt nhất


-Tiểu Vương Nhi, Em đang ở đâu?
--- Hắc Ngôn? Này, đừng gọi em là Tiểu Vương Nhi, rất mất mặt. Em đã 26 rồi. Nói đi nói lại mãi mà vẫn không nghe. Em đang ở văn phòng, có chuyện gì à?
-Tiểu Vương Nhi, Anh không quan tâm em có phản kháng hay không, bây giờ mau về nhà, anh mang Nhĩ Nhĩ về đây.
--- Nhĩ Nhĩ? Thật sao? Em ấy đến Hắc Gia sao? Em sẽ về ngay, ngay lập tức bay về.
-Lúc nãy em nói đang ở văn phòng, bay về là sao?
--- Thật ra em đang ở văn phòng tại Hàn Châu. Đừng lo, em sẽ ngay lập tức nay về.
-Tốt, bay về đây đi.
--- Tút…, tút…, tút…,


Vì Lĩnh Ngôn vừa mở loa lớn vừa đeo tai nghe nên Mạt Nhĩ có thể nghe họ nói chuyện.Cái loại kích động quá mức này của Vương làm cô hơi hoảng sợ. Có cảm giác cứ như mình là phẩm vật lạ vậy
-Tiểu Vương Nhi của chúng ta lớn rồi, biết ngại rồi.
Lĩnh Ngôn đùa một chút với Mạt Nhĩ.
-Đúng rồi… Lớn rồi… Vậy Phong thì sao nhỉ? Kiểm chứng ngay chứ?
-Đương nhiên

-Tiểu Phong Nhi, em đang ở đâu?
--- Hắc Ngôn? Em đã nói anh bao nhiêu lần không được gọi em là Tiểu Phong Nhi. Nha, em đã lớn chừng này rồi, có chỗ đứng trên thương trường rồi. Cái gì cũng có được, mãi nói anh sửa cách gọi em sửa mãi cũng không được. Muốn tức chết em sao?
-Tiểu Phong Nhi, em không cần kích động, trả lời anh.
--- Chết tiệt, ai bảo anh sinh ra trước. Em đang ở Sân bay, một tiếng nữa lên máy bay đi Bắc Kinh, có chuyện gì sao?
-Tốt nhất em đừng leo lên máy bay bay đi. Không thôi Nhĩ Nhĩ sẽ không tha cho em.
-Nhĩ Nhĩ? Nhĩ Nhĩ đến Hắc Gia sao? Em về ngay, ngay lập tức trở về. Bảo Nhĩ Nhĩ ở yên đó.
-Rất tốt.
--- Tút…, tut…,tút…,


-Ai da, Anh em có khác, y hệt nhau cái phản ứng.
Mạt Nhĩ thở dài, như thế nào cô vẫn có cảm giác anh em nhà này sắp đem cô ra nghiền ngấu?
Lĩnh Ngôn: T_T

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 2.4



Chương 2 Phần 4
Mạt Nhĩ cùng Hãn Y nói chuyện thêm vài câu thì đột nhiên mọi người trong quán im phăng phắc.
Mạt Nhĩ và Hãn Y ngạc nhiên một lúc rồi tiếp tục câu chuyện của mình. KHông để ý người nam nhân cao lớn vùa bước vào quán.
Mạt Nhĩ vốn dĩ ngồi quay lưng lại với cửa ra vào, nên chẳng biết gì, trong khi Hãn Y bây giờ đã ngộ ra tại sao trong quán lại im lặng đến như vậy.
Soái ca quả nhiên rất thu hút ánh mắt người khác nha.
Nhìn đi Nhìn đi, Hãn y cô đâu có nói dối. Hắn ta như thế vừa bước vào thì bao nhiêu điện từ những nữ nhân trong quán bắn hết vào hắn rồi.
Quả thật phi thường bất công.
Hãn Y nhìn bạn mình trước mặt vẫn huyên thuyên nói về bệnh tình của bác trai, rồi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân đang đứng ở quán môn. Nhận ra ngay có thánh chỉ bảo cô tránh đi. Thở dài một hơi. Chuyện của họ, để họ tự giải quyết vậy.
-Mạt Nhĩ, mình cần đi giải quyết tâm  sự.
-À, được rồi, mình đợi ở đây.
Mạt Nhĩ quả nhiên không để ý đến không khí bất thường của quán, nghiêng nghiên đầu liếc mắt về bên cạnh bàn của 3 mỹ nữ.
Nha, như thế nào mặt của ba mỹ nữ này đều đỏ như thế?
Mạt Nhĩ thắc mắc quay quay đầu nhìn phía trước bàn, rồi hữu bàn, tả bàn. Tất cả nữ nhân đều hướng về đằng sau cô nha. Mặt ai cũng đỏ hồng lên cả. Như thế nào nha?
Hắc Lĩnh Ngôn vừa bước vào Minh Minh Ký, liền cảm nhận được tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Lẽ đương nhiên là hắn cũng biết có bao nhiêu tình ý dòng điện bắn về phía mình.
Đảo mắt một vòng quanh quá đã thấy ngay thân ảnh xinh đẹp của bảo bối, tâm tình hắn tốt lên một chút. Mắt thấy Hãn y đã thấy mình, ánh mắt ra hiệu cho cô ta tránh đi.
Lão bà của anh em quả nhiên rất biết nghe lời. (=’’=)
Mạt Nhĩ vẫn đang hoang mang, ngẩng đầu lên thì đã thấy quen thuộc nam nhân thân ảnh và mùi hương ở trước mắt, bất tri bất giác cười đẹp như hoa.
-Lĩnh Ngôn!
-Nhĩ Nhĩ, rốt cục tìm được em rồi.
Lĩnh Ngôn không kiêng nể ngồi vào chỗ của Hãn Y. Mắt vẫn không rời tiểu mỹ nhân gương mặt.
Nữ nhân ánh mắt từ các bàn bên cạnh vẫn không ngừng phóng tình ý đến Lĩnh Ngôn. Mạt Nhĩ thấy vậy, lè lưỡi nói, trong giọng điệu có vị chua mà cô cũng không biết.
-Nha, từ nãy đến giờ em vẫn cảm thấy kì lạ. Tất cả nữ nhân gương mặt đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào sau lưng em. Quả nhiên… Ai da, Anh cứ như thế mà hưởng thụ.
Lĩnh Ngôn nhận ra giọng điệu của Mạt Nhĩ, tâm tình càng ngày càng tốt lên. Khẽ nhếch môi, không để ý có bao nhiêu cặp mắt bất ngờ nhìn hắn và Mạt Nhĩ.
-Thấy chưa thấy chưa, anh vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt mà.
-Nhĩ Nhĩ, anh không có                      
-Rõ ràng là có, em thấy rõ ràng.
Lĩnh Ngôn nín cười trước vẻ giận dỗi đáng yêu của Mạt Nhĩ.
-Nhĩ Nhĩ,anh là rất thích vẻ mặt này của em.
Một câu làm chua lè Mạt Nhĩ gương mặt đỏ hồng.
-Nha, đừng đáng trống lãng.
Lĩnh Ngôn quả nhiên rất hài lòng với vẻ mặt thẹn hùng này của Mạt Nhĩ. Mắt không rời bất kì biểu tình nào trên gương mặt cô.
-Nhĩ Nhĩ, một năm qua em ở đâu?
-Em thuê nhà ở Hãn Khuyên Khu. Em vừa từ Anh quốc trở về.
-Hản Khuyên Khu? Như vậy gần? Vậy mà em mãi không chịu đến ở Hắc Gia?
-EM vô tội mà. Em không muốn dựa dẫm người khác. Em một năm qua cũng đã tìm được việc làm. Em cũng đã 24 tuổi. Không còn là conn nít nữa.
-Em đã tìm được việc làm? Em hiện tại đang làm ỡ đâu?
Mạt Nhĩ nghe Lĩnh Ngôn hỏi nhất thời biến sắc.
-À, em làm việc ở Hãn thị tập đoàn. Nhưng em sắp đề đơn xin nghỉ rồi.
Hắc Lĩnh Ngôn nhất thời không biết nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.
Quả nhiên, người thông minh như Mạt Nhĩ đã biết chuyện của Hãn Ân. Ngoại trừ thất sắc một chút khi nói về chuyện này, nhưng cũng không có quá đáng gì lắm biểu tình.
-Em đã biết rồi.
Lĩnh Ngôn chắc chắn một câu trần thuật.
-Ừ, em đã biết rồi.
-Như vậy sau này em làm việc ở đâu?
Mạt Nhĩ nghe anh hỏi cũng chỉ biết cười nhạt. Cô biết đương nhiên biết anh muốn cô vào Hắc Lĩnh làm việc. Nhưng cô không muốn mọi người nghĩ cô nhờ quen biết với tổng tài mà vào làm.
-Anh biết em đang suy nghĩ về cái gì, cũng biết em đang lo lắng về cái gì. Anh không muốn buộc em nên sẽ cho em thời gian quyết định. Tuần sau sẽ có một đợt tuyển nhân viên, anh sẽ để em tự dựa vào sức mình mà lấy được vị trí thích hợp.
Mạt Nhĩ nghe anh nói thì ngẩn ra. Lĩnh Ngôn quả nhiên biết được cô muốn gì.
-Được rồi, em sẽ suy nghĩ lại.
-Được, anh chờ em. Bây giờ anh đưa em về Hắc Gia.
-Tại sao?
-Em không muốn gặp ba mẹ anh sao?
-Đượng nhiên là phải gặp, nhưng Hãn Y vẫn…
-Không sao, Ngỗ Phi sẽ đưa cô ấy về. Hành lí của em sẽ được Ngỗ Phi đưa về Hắc Gia sau. Quy luật “Một tuần dạo chơi” tại Hắc Gia em hẳn cũng còn nhớ.
-Đượng nhiên nhớ. Lần này em sẽ cho Vương và Phong biết thế nào là sức mạnh của phụ nữ.
- Bọn họ đượng nhiên phải phục tùng mỹ nhân em rồi.
-Hừ, lần trước họ dám lấy hình của em ra trêu, lần này em sẽ nói bác gái đưa em hình của họ, như thế nào cho họ biết mùi vị trả thù.
Lĩnh Ngô thầm run sợ, cô bé này thật nguy hiểm. Hắn phải thông đồng trước với mami để mami không bán đứng hắn mới được.
-Bây giờ chúng ta xuất phát được rồi phải không tiểu công chúa?
-Đương nhiên.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 2.3



Chương 2 Phần 3.
Hãn Y nhận được điện thoại của Ngỗ Phi, giật mình khẽ liếc Mạt Nhĩ, thấp giọng hỏi.
-A lô, lão công, xong việc chưa?
-Hãn Y, em đã nói cho Mạt Nhĩ biết cái kia tin tức chưa?
-Chưa, em chưa nói.
-Hảo, em hảo hảo không nên nói ra. Cũng không nên để Mạ Nhĩ thấy bất kì tin tức nào trên báo chí hay truyền thông tin tức. Cái kia đại ma vương tên đang trên đường đến Minh Minh Ký. Em nhất nhất không được để có bất kì sơ hở, tên ma vương kia mà biết được, hẳn chắc chắn là anh và em tiêu đời.
Hãn Y nghe lão công nhắc đến Lĩnh Ngôn, nhất thời không kìm được run rẩy.
Lần trước cô giúp lão công mang hồ sơ vào CEO phòng thấy một nữ nhân ăn mặc gợi cảm, xinh đẹp vô cùng quấn chặt lấy cái kia Hắc tổng tài không thôi. Nghe cô ta nôi cô ta mang thai với hắn, hắn chỉ im lặng không nói gì, cũng để cô ả quấn lấy. Đến khi thấy cô đứng bên đã chảy mồ hôi lạnh, mắt đã muốn lọt ra ngoài mới nhếch miệng cười khẽ, nói.
-Phá đi.
Hai chữ này hắn phun ra vô cùng độc ác. Gương mặt hiện rõ sự lãnh đạm tự tin. Cô bị hắn dọa đến sững người, khẽ liếc mắt sang cô ả đang quấn lấy hắn. Thấy cô ta cũng chẳng tốt hơn cô bao nhiêu, sững sờ trước vẻ thản nhiên của hắn.
-Hắc Ngôn, đó, đó là chúng ta hài tử.
-Có gì chứng minh?
Hãn Y hận lúc đó mình không có siêu nhân nghị lực đứng lên tát vào gương mặt ngạo mạn đó một cái.
-Bác sĩ bảo cái thai đã được hai tháng, hai tháng trước cũng chỉ có anh là cùng em. Vả lại sau đó em cũng không cùng ai…
-Làm sao tôi biết cô không cùng ai sau đó?
-Em có giấy của bác sĩ. Đây, anh xem đi.
Hãn Y nhớ lúc đó cô ta có vẻ hơi chột dạ, cố gắng chứng minh, nhưng tên ác ma suất đến không công bằng kia thì lại tỏ vẻ [tôi không quan tâm].
-Giấy tờ có thể làm giả. Ngày mai cho thư kí cùng cô đến Hắc gia quen biết bệnh viện, xét nghiệm nhau thai DNA .
-Xét… xét nghiệm nhau thai DNA?
Cô ta nghe đến đây thì mặt biến sắc, lắp bắp hỏi lại. Hãn Y lúc đó thì cũng câm nín không nói được lời nào. Tên ác ma này cũng quá kĩ càng đi? Nhưng cô lúc đó lại cảm thấy hắn làm vậy là đúng. Bao nhiêu người muốn chiếm lấy hắn, thủ đoạn gì cũng không bỏ qua.
-Thế nào? Nếu muốn suy nghĩ thì tôi có thể cho cô thời gian xét nghiệm lại. Biết kết quả thì nói cho tôi.
Hãn Y cùng cô ta nghe thấy câu cuối, hiểu ngay hắn muốn bảo cô ta nếu còn muốn sống thì cút khỏi tầm mắt hắn.
-Được, được, em sẽ thử lại.
-Không tiễn.
Thời gian sau khi  cô ả đi khuất cũng là lúc Hãn Y bị hắn dọa đến xanh mặt.
-Tôi nghĩ cô biết điều.
Hắn nói mà không thèm liếc đến Hãn Y một cái.
-Tôi biết, lão đại.
Thấy Hãn Y hơi nhăn mặt, hắn hỏi
-Cô có thắc mắc gì sao?
-Nga? À, tôi, tôi muốn hỏi, sao anh lại chắc chắn đến thế?
Hỏi xong câu này, Hãn Y thật muốn tự cắn lưỡi.
Lĩnh Ngôn đáy mắt có ý giễu cợt,rồi sát ý nói.
-Đụng đến Hắc Lĩnh Ngôn tôi thì đừng mong sau này được thấy mặt trời.
Hãn Y nghe xong đáp án thì sợ đến muốn ngất. Hắn câu trả lời thật quá lạnh lùng tàn nhẫn. Vừa có ý nhắc nhở cô, vừa nói đến tương lai của cô ả lúc nãy.Lại có ý rõ ràng không muốn trả lời.
Bây giờ nhớ lại cũng là ác mộng khó quên của Hãn Y.
-Em đã biết, khi nào xong em sẽ gọi lại cho anh.
Hãn Y nói tạm biệt lão công thì thấy Mạt Nhĩ đang tò mò nhìn mình. Ngơ ngác hỏi.
-Mạt Nhĩ, có việc gì sao?
-Không, mình thấy biểu lộ trên mặt cậu trong vòng 1 phút rất phong phú thôi mà. Đáng học hỏi nha.
Bàn bên cạnh nghe thấy Mạt Nhĩ nói, không nhịn được cười khẽ làm Hãn Y gượng đến muốn tìm một cái khe chui xuống.
-Hãn Y, lúc nãy Ngỗ Phi ca ca gọi sao?
-Sao cậu biết?
-Nhìn vẻ mặt cậu là biết ngay.
Một lần nữa Y Y muốn chui xuống đất trốn.
-Hãn Y…
-Hả?
Hãn Y bây giờ phản xạ có điều kiện, sợ Mạt Nhĩ lại tiếp tục trêu cô.
-Mình đáng sợ lắm sao?
Mạt Nhĩ vừa buồn cười vừa tức giận hỏi.
-Không, phản xạ, phản xạ ấy mà.
-Ừ, nhưng tại sao mình không thầy Lĩnh Ngôn?
-Tổng, tổng tài sao?
-Ừ, Hắc Lĩnh Ngôn. Gần một năm kể từ khi anh ấy chuyển Hắc Lĩnh tập đoàn chính khu sang nơi khác, mình chưa gặp anh ấy một lần.
Hãn Y bội phục nhìn Mạt Nhĩ. Tên cái cục băng đại ma vương kia chỉ duy với Mạt Nhĩ là đối xử khác biệt. Cô chỉ sợ sau này, ngoại trừ nhân viên cũ của Hắc Lĩnh được đưa từ chính khu cũ sang, tất cả nhân viên còn lại của chính khu mới sẽ bị Mạt Nhĩ làm cho kinh sợ mất.
-Tổng, tổng tài đang trên đường đến đây.
-Thật sao? Anh ấy đến đây?
-Ừ, sẽ đến nhanh thôi.
Mạ Nhĩ mong cờ đến tim đập thình thịch.
Từ nhỏ cô đã cùng người của Hắc Gia lớn lên. Các thiếu gia ở Hắc Gia ai mà không biết cô. Hắc Lĩnh Ngôn cái này băng lãnh nam nhân là mối tình đầu của cô.
Nhưng như thế nào khu mọi người lớn lên, khoảng cách càng xa, tính cách cũng thay đổi. Mạt Nhĩ hoàn cảnh cũng đổi theo. Cô tập cách quên đi anh và dường như đã quên hẳn.
4 tháng trước cô gặp Hãn Ân. Cô cùng anh kết giao và đem anh trở thành Hắc Lĩnh Ngôn thứ hai.
Bây giờ quả nhiên, trái tim cô đã nguội lạnh bớt.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 2.2



Chương 2 Phần 2.
Chiếc xe BMW phóng trên đường với tốc độ kinh hồn, chắc chắn không phải là đang đua vì vốn dĩ chủ nhân của nó không để dành đầu óc để suy nghĩ về vấn đề luật an toàn giao thông.
Lĩnh Ngôn tay cầm vô lăng, chân đạp ga, trong đầu bây giờ chỉ có mỗi hình ảnh của bảo bối Nhĩ Nhĩ.
Lãnh Mạt Nhĩ là con gái độc nhất của Lãnh gia, phụ mẫu người thân tất cả vừa di cư sang Anh Quốc, cô một mình sống ở đây Thượng Hải. Hắc Gia và Lãnh Gia có quen biết khắng khít, lúc vui miệng thường hay nói về hôn ước cho cô cùng một trong ba anh em hắn. Hắc Gia nhiều lần bảo cô dọn đến Hắc Gia ở nhưng cô một mực không chịu. Thế là hắn phải giấu diếm tình cảm mà lén lút chăm sóc cô. Nhiều lần hắn gợi ý như muốn nói luôn tình cảm của mình, vậy mà cô vẫn ngu ngơ không biết. Thật tức chết hắn!
Đáng khinh một chỗ, hắn lo lắng cho cô như thế, cô lúc nào kết giao với Hãn Ân mà hắn lại không biết.
Theo Ngỗ Phi nói là hội nửa năm rồi kết giao, vậy thì lúc đó hắn đang ngập đầu trong đống công việc ở tập đoàn. Nửa năm nay, tập đoàn đang trên đà đẩy mạnh phát triển đến các nước trong châu Á. Công việc quay cuồng làm hắn không thể chợp mắt. Hắn vốn dĩ nghĩ sau khi công việc ổn định hơn sẽ quan tâm một chút đến Nhĩ Nhĩ, nếu có thể một lần chơi toàn thắng, đem cô về làm lão bà. Không ngờ như thế nào, cô lại đi kết giao với Hãn Ân. Đã vậy bác trai còn ngã bệnh, hắn thì lại không biết cô đi Anh Quốc lúc nào mà bây giờ trở về. Hiện nay càng rối thêm chuyện hôn lễ của tên Hãn Ân.
Nha, tiểu bảo bối làm hắn sắp phát điên rồi!
-Hãn Y, tốt nhất cô không vội thông báo cho Nhĩ Nhĩ biết cái này tin tức, nếu không lão công của cô lãnh đủ đấy.
Lĩnh Ngôn vốn dĩ lo lắng cho Nhĩ Nhĩ tâm trạng, không biết trút giận vào đâu, bèn trong lòng thầm cảnh cáo Hãn Y.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 2.1



Chương 2, phần 1.
-Chuyện hợp đồng hợp tác với Hồng Kì tập đoàn tôi đã gửi Ngô thư kí chuyển đến bộ phận của ông rồi, trên đó có vài chỗ sai, khẩn cấp sửa lại rồi đem đến phòng của tôi.
Giọng nam trầm lạnh lùng vang lên trong không khí nguy hiểm của CEO phòng. Điện thoại vừa gác, mọi thứ trở về quỹ đạo im lặng.
Cộc, Cộc, Cộc
-Vào đi!
-Lão đại, chuyện khẩn cấp, vô cùng khẩn cấp!
Một nam nhân gương mặt anh tuấn đá văng CEO phòng môn, hớt hải phóng đến trước bàn làm việc của Hắc Lĩnh Ngôn.
Hai hàng mày uy nghiêm nhíu chặt lại, gương mặt suất ngất trời hiện rõ vẻ phẫn nộ, Hắc Lĩnh Ngôn nheo nheo mắt tối sầm mặt gầm giọng nói.
-Ngỗ Phi, cậu tốt nhất nghĩ khẩn cấp chuyện đó là thật phun ra, không thì lăn ngay ra ngoài cho tôi.
NGỗ Phi ngay lập tức thắng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu biết [vô lễ] đá văng CEO môn có thể bị Lĩnh Ngôn một phát bóp chết, nếu cậu không phải bạn tốt của hắn, thì hôm nay chưa chắc cậu được thấy mặt mẹ cha.
Nhưng thật sự, chuyện này không nhanh nhanh thông báo cho Lĩnh Ngôn, cậu cũng sẽ bị bóp chết.>O<
-Lão… lão đại, ngày mai, Hãn tổng của Hãn Thị tập đoàn kết hôn với kiều nữ  Mễ Linh Linh. Thiếp mời đã được gửi đến.
Ngỗ Phi cung kính dung hai tay đưa thiếp mời cho Lĩnh Ngôn.
Lĩnh Ngôn mắt híp lại gần như thẳng một đường, mặt càng ngày càng đen, phẫn nộ cháy bừng bừng làm cho Ngỗ Phi đứng trước mặt lãnh một trận run rẩy.
-Ngỗ Phi, cậu càng ngày càng đáng chết, Hãn tổng kết hôn chỉ cần gửi thiếp lên đây, thái độ khoa trương của cậu thật khiến tôi ngứa mắt.
-Khoan, khoan, Lĩnh Ngôn, cậu khoan hãy nổi giận, bình tĩnh để tôi nói hết.
Ngỗ Phi nuốt nước miếng một cái, ngẩn đầu vô tội chờ phán xét của Lĩnh Ngôn.
-Nói đi
-Tôi vừa biết được, của cậu bảo bối Lãnh tiểu thư đã kết giao với Hãn Ân được gần nửa năm, cảm tình rất tốt. Cậu cũng biết, tháng trước Lãnh tiểu thư đi Anh Quốc vì bệnh của Lãnh lão gia, bây giờ vừa trở về, hẳn kia động trời tin tức vẫn chưa biết.
Ngỗ Phi lấy tốc độ nhanh nhất thông báo cho Lĩnh Ngôn. Ngay sau đó lập tức lùi đại tam bước, tránh xa khỏi nguy hiểm nhân trước mặt.
Lĩnh Ngôn vừa nghe xong tin tức này, cả người cứng đờ, trước mặt như có một khoảng tối, lửa giận bùng lên như thiêu đốt lí trí của hắn. Một cỗ vừa đau thắt vừa khó chịu không biết ở đâu dâng lên làm cho hắn càng thêm giận dữ. Hai tay nằm chặt thành quyền, vỏ của cây bút bi trong tay hắn cũng vặn vẹo rồi tách một tiếng vỡ ra.
Ngỗ Phi một giọt rồi một giọt mồ hôi lạnh rớt xuống. Cố gắng không tưởng tượng ra việc cái cổ quý giá của mình là cây bút đáng thương kia.
Lĩnh Ngôn sau một hồi chèn ép tình cảm, cuối cùng âm trầm hỏi.
-Nếu cậu không muốn bị như cây bút này thì nhanh khai ra, Nhĩ Nhĩ đang ở đâu?
Ngỗ Phi thầm than thân trách phận tại sao kết giao với một tên đáng sợ thế này.
Cái này là đe dọa, không phải hỏi. Là đe dọa nha!
-Lão bà mình nói, đang ở cùng Lãnh tiểu thư ở Minh Minh Ký.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 1.3



 Chương 1 Phần 3.
-Mạt Nhĩ, lúc nãy vui quá mình quên mất, bác trai thế nào?
Hãn Y chợt nhớ đến việc của bác trai, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
-Ba mình tạm thời không sao, bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại. Tịnh dưỡng vài tháng sẽ khỏe nên mẹ vội bảo mình bay về đây với Hãn Ân, sợ anh ấy lo lắng.
Nghe Mạt Nhĩ thật thà nói, sắc mặt của Hãn Y càng tái nhợt. Cô biết Mạt Nhĩ và anh trai cô kết giao được hơn nửa năm, là mối tình khá sâu sắc của Mạt Nhĩ nên Mạt Nhĩ rất quí trọng anh cô. Thế nhưng, anh cô bây giờ…
-Mạt Nhĩ à, từ bây giờ cho đến ngày mai, cậu cố gắng bình tâm, đừng để chính mình quá xúc động. Cho dù biết bất kì việc gì cũng phải nói cho mình. Không nên để trong lòng, được không?
Hãn Y úp mở dặn dò hội làm cho Mạt Nhĩ không hiểu, nhưng cô cũng gật đầu cho bạn yên tâm
-Hảo!
-Được rồi, một chút nữa là tới Minh Minh Ký. Không được giành ăn với mình.
-Mình không bao giờ giành ăn với cậu.
Mạt Nhĩ đỏ mặt nói
-Không phải lần nào sườn trong bát của mình lúc nào cũng biến mất khi mình không để ý sao?
-Mình chỉ ăn cho đỡ phí thôi.
-Nhưng lúc đó mình chưa ăn xong, sao gọi là đỡ phí?
-Nhưng mình thấy cậu đã buông đũa, đã vậy còn liếc mắt nói chuyện với mất suất ca ca bên bàn kế, nên mình nghĩ là cậu ăn xong rồi
Hãn Y vốn định lờ đi ý nghĩ của Mạt Nhĩ về chuyện anh cô, định chọc ghẹo Mạt Nhĩ một chút. Bâu giờ mới biết gậy ông đập lưng ông là như thế nào.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 1.2



Chương 1 Phần 2.
-Mạt Nhĩ ! Lãnh Mạt Nhĩ, mình ở đây!- Hãn Y, đứng ở cổng chờ vẫy tay lớn tiếng gọi Mạt Nhĩ.
-A, Y Y, Cảm ơn cậu đã đến đây đón mình!
-Mạt Nhĩ, rốt cục bốn năm nay cậu vẫn như thế khách sáo với bạn bè sao?
-Nga, xin lỗi.
-Không sao, không sao… Sau này không nên như thế nữa, không là mình giận đấy.
-Nga, thực xin lỗi. Vậy, Hãn Ân có đến hay không?
Mạt Nhĩ vừa nói mắt vừa tìm kiếm xem nam nhân tên Hãn Ân. Hãn Y nghe Mạt Nhĩ nhắc đến anh trai Hãn Ân, gương mặt hơi thất sắc, vội lấp liếm.
-Anh trai mình bận việc ở tập đoàn nên không đến đón cậu. Anh ấy gửi lời xin lỗi.
-À, vậy sao?
Mạt Nhĩ thần sắc ngay lập tức buồn hiu, thất vọng .
Hãn Y thấy bạn như vậy,quên mất việc hỏi bác trai hội Mạt Nhĩ ở Anh Quốc bệnh tình thế nào, vội nói.
-Mạt Nhĩ, cúng ta trước tiên đi Minh Minh Ký ăn mì sườn cậu thích nhất được không? Một tháng nay cậu ở Anh Quốc chắc chắn nhớ mì sườn lắm rồi chứ?
Mạt Nhĩ như một tiểu hài tử, vừa nghe thấy [mì sườn ] hai tiếng mắt đã sang lên, gật đầu ngay.
-Nga, hảo, mình hảo hảo nhớ mì sườn hương vị.
- Vậy chúng ta đi thôi.

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 1.1



Chương 1, phần 1.
Lãnh Mạt Nhĩ bước xuống phi cơ, theo bảng chỉ dẫn làm hết mọi thủ tục cần thiết để nhập cảnh vào Thượng Hải. Sau đó đến gian hành lí chờ lấy kiện của mình.
Cô rất may mắn nha. Không biết ở đâu xuất hiện một suất cực kì nam nhân đến giúp cô chuyển hành lí kiện ra khỏi băng chuyền, đã vậy còn miễn phí cho cô thêm một cái cười rất mê người a.
Nhưng như thế nào mọi người ai cũng nhìn cô nha? Hôm nay trước khi xuống phi cơ mặt mũi tay chân cô đều đã rửa sạch rồi, quần áo cũng đâu dính thứ gì, sân bay mọi người thật kì lạ!
Thật ra, nhân ở sân bay nhìn cô không có cái gì lạ.
Lãnh Mạt Nhĩ thật ra không phải một tiểu thư bình thường. Cô đường đường là một khuynh thành mỹ nhân nha.
Dáng người 1m7, ngực nở, eo thon, da trắng, mắt to, môi đỏ, má hồng, tóc nâu dài mượt. Chiếc váy cô mặc hôm nay tuy nhìn trông rất trẻ con, nhưng cô làm sao biết được, thân hình bốc lửa của cô thật sự làm cho bộ váy từ đáng yêu trở thành dụ người.  
Đây là lí do nam nhân ở sân bay nhìn cô.
Lãnh Mạt Nhĩ tả hữu tay đều có những thứ lỉnh kỉnh mua được về từ sân bay. Từ gối ngủ, đến kẹo bánh, đến suất nam tài tử hình ảnh, đến nước hoa,…Trong khi cô chỉ duy nhất kéo theo một cái hành lí.
Đây là lí do nữ nhân ở sân bay nhìn cô.
Oài, nhưng Mạt Nhĩ vẫn ngây thơ suy nghĩ không biết tại sao, không biết tại sao…

Tổng tài thực nguy hiểm-Văn bản



                Hắn và cô là hai cái thanh mai trúc mã từ lúc còn ngọng nghịu kêu tên hai cái ba ba và ma ma, đến nay cũng được hơn hai mươi cái niên.
                Cô đã muốn thành hắn trong lòng một cái lão bà tương lai kiêm sủng nhất bảo bối. Hắn trở thành của cô một cái quá xa vời mông nam nhân.
               Cô như vậy nhân lúc hắn bận rộn nhất kết giao với cái kia hỗn đản họ Hãn, sau đó bay sang Anh Quốc rồi trở về với cái thất tình mới nhất tin làm hắn  một phát muốn bóp chết cô.
               Như vậy hẳn chưa đủ đi? Cô biến thành hắn một cái nhân viên, đã muốn bị hắn quản lí, còn dám cùng cái kia tiền bạn trai đi bar tới khuya mới về?
               Đã vậy hắn quyết định một phát quải cô làm hôn thê, nhanh chóng đem nhẫn cầu hôn thượng trên của cô ngón tay, đường đường chính chính đem cô trở thành hắn lão bà.
               Cô thơ ngây không hiểu biết bị hắn cho vào võng luyến ái, sau thất tình mơ màng bị hắn ôm vào lòng, chuyển gia vào hắn gia.
               Bị hắn đem sủng tận trời còn ngỡ mình đang nằm mộng, hắn cư nhiên quải cô thành hắn hôn thê, hai tháng sau biến thành hắn lão bà.
              Tưởng mọi chuyện êm đẹp, như thế nào hắn ở của họ trong nhà, ôm một cái trần trụi nữ nhân trong lòng?

Hắc Gia Hệ Liệt-Tổng tài thực nguy hiểm

Hắc gia hệ liệt
Liêu Mỹ Ái Ái
Nam: Hắc Lĩnh Ngôn- Hắc Lĩnh Vương-Hắc Lĩnh Phong
Nữ:  Lãnh Mạt Nhĩ- Mễ Khuy Nhã- Khắc Uyển Miên
Trên ngọn đồi Phỉ Y có giá đất đắt nhất Hãn Khuyên Khu này có một hắc biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ. Biển đề có duy nhất hai chữ [ Hắc Gia ].
Hắc Lĩnh Tập đoàn là một tập đoàn hùng mạnh có tiếng tăm trong giới kinh doanh, hoàn mỹ đến khó có thể tìm ra sơ hở. Nhưng tập đoàn này lại vô cùng kín tiếng. Không để hở bất kì một tin tức bát quái nào ra ngoài và cũng không để bất kì tờ báo nào đăng tin xằng bậy về họ.
Hắc Lĩnh Tập đoàn thuộc Hắc Gia đã như vậy bí ẩn. Chủ sở hữu của tập đoàn này còn bí ẩn hơn thế.
Hắc Gia tiếng tăm lẫy lừng suốt ba đời nay ở Hãn Khuyên Khu vì suốt cả ba đời chỉ có nam tử, chưa hề có nữ nhi.
Kì lạ ở chỗ, nam tử của Hắc Gia trong cả ba đời thì mỗi đời đều hạ sinh đúng ba nam hài. Ba nam hài từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên đều thông minh tài suất hơn người, nên cả Hãn Khuyên Khu,  gia ai có nữ nhi đều mong mỏi sau này được gả vào Hắc Gia.
Phải chăng ông trời lúc nào cũng trêu ngươi, ba nam tử nào của Hắc gia đều lạnh lùng nguy hiểm, khó có ai có thể gần nhưng khi đã có con dâu, con dâu của Hắc Gia sẽ đặc biệt hơn người không chỗ nào chê.
Nay đời thứ ba Hắc Gia, ba nam nhân tài suất mỗi người một vẻ trong vòng hai năm, cả ba đều vướng lưới tình, đem về ba nàng dâu đặc biệt.
-       Hắc Lĩnh Ngôn con trai trưởng của Hắc Gia, nghe đồn là nam nhân là nguyên bản khí chất nguy hiểm, thống lĩnh mặt sau của Hắc Gia hắc đạo giới bí mật và cũng là chủ tịch hiện nay của Hắc Lĩnh Tập đoàn.
-       Hắc Lĩnh Vương, con trai thứ của Hắc Gia, nghe đồn là nam nhân khó gần cao ngạo nhất, Nguyên bản phú hào lão bản siêu xe triển lãm khu.
-       Hắc Lĩnh Phong, con trai thứ ba của Hắc Gia, nghe đồn là nam nhân thâm sâu hiểm độc cường ngạnh như một ác ma. Nguyên bản kim chủ của Hắc Phong cao cấp khách sạn chuỗi.
Vốn dĩ theo lời đời người, tiếng tăm gia hộ phi thường khắc nghiệt trong tìm kiếm con dâu việc. Nhưng thượng Hắc Gia, nam tử một khi đã thật sự vướng võng luyến ái tình, khẳng định một lòng yêu thương nữ nhân của mình thì không quan hệ môn đăng hộ đối việc, trực tiếp kết gia, tiến hành hôn lễ.
Hắc Gia đời tam như thế nào hội thành lập?