22.12.11

Diễm Hoàng sủng thê-Chương 4

“Ai, hảo nhàm chán…” Đứng trên cây cầu hình vòm, Khúc Lưu Phong đem thân mình dựa vào thành cầu, nhìn chằm chằm “xanh biếc thủy diện” ngẩn người.
Nhình hình ảnh phản chiếu của bản thân trong nước, tiếng thở dài lại phát ra từ hồng nộn môi. Nàng đứng chỗ này hít vào thở ra cũng đã lâu.
Gả đến Hắc gia đã muốn hơn nửa tháng, nàng đối việc của Hắc gia không biết một, cũng biết hai.
Công công, bà bà*, đối đãi nàng tựa như đối đã nữ nhi chính mình sinh ra, thậm chí còn tốt hơn đối với đứa nhỏ mình sinh ra vài lần. Mà của nàng đại bá* Hắc Diễm Thần cùng tiểu cô nương Hắc Tử Hoãn đối nàng đều đúng thân phận lễ nghĩa.
Về phần “lão công” của nàng Hắc Diễm Hoàng, với nàng mà nói, chỉ có thể là “Tương kính như băng”. Từ lần trước bị hạ xuân dược, cùng hắn có thân mật vợ chồng trở đi, nàng vẫn thật lo lắng hắn có thể còn muốn cùng nàng tiếp tục làm vợ chồng nghĩa vụ, nhưng may mắn, từ lần đó, hắn dường như đều ngủ ở thư phòng, lý do là hắn bị chậm trễ trì hoãn việc của Hắc Phong Bảo, một ngày đều phải làm việc đến tận khuya, cho nên ngủ ở thư phòng sẽ tiện hơn.
Đối với những thê từ khácc mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy trượng phu bỏ rơi, làm các nàng cô đơn, nhưng đối với nàng, nàng lại ước gì hắn vĩnh viễn cũng không trở về phòng ngủ,
Nhưng mấy ngày nay hắn lại trở về phòng ngủ, may mà hắn chỉ là thuần túy ngủ, không có hành động khác. Điều này làm nàng an tâm không ít. Nhưng nàng luôn luôn có cảm giác - Hắc Diễm Hoàng trở về phòng ngủ là vì mẹ chồng của nàng.
“Tiểu thư, ngươi như vậy rất nguy hiểm-----” Thảo Thảo đang đưa trà bánh đến, vừa lúc nhìn thấy Khúc Lưu Phong ghé vào thành cầu, lập tức lo lắng đặt khay đang nằm trong tay xuống sân, nhắm đến phía trước, hỏa tốc kéo Khúc Lưu Phong xuống sân.
“Sớm an, Thảo Thảo, ngươi thật ầm ĩ nga!” Vừa tiêm vừa “Sớm thảo, nhĩ hảo ầm ỹ nga!” Tiếng nói ừa cao lại the thé thiếu chút nữa đem màng nhĩ của nàng phá đi.
“Tiểu thư, ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi có bao nhiêu nguy hiểm, thiếu chút nữ hù chết ta!: Thảo Thảo vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Có nghiêm trọng như vậy sao? Đúng rồi, tìm ta có chuyện gì?” Cầm lấy thạch hoa quế trên khay, Khúc Lưu Phong từng ngụm từng ngụm nhấm nháp.
Ăn ngon, thật sự rất ngon, nguyên lai điểm tâm của cổ đại lại ăn ngon đến vậy.
“Tiểu thư, một cô nương khi ăn không thể mở miệng lớn như vậy.” Hành động thô lổ của Khúc Lưu Phong làm cho Thảo Thảo nhịn không được nhắc nhở.
Có đôi khi, nàng cảm thấy tiểu thư vô cùng kì lạ, thường nói nhưng câu mà nàng cùn g Đa Đa không hiểu, hơn nữa ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không giống với tiểu thư khuê các bình thường, cầm kì thi họa đều không biết gì cả. Không biết có phải một nhà giàu thiên kim tiểu thư không, thế nhưng, ngoài những lúc “ngẫu nhiên” khi tiểu thư đang ngủ, tiểu thư cũng lẳng lặng không nói một lời nào. Nàng thật sự rất ngạc nhiên, là ở hoàn cảnh nào, mới có thể bồi dưỡng được tiểu thư thành một người thần kì như vậy.
“Không cần, cắn nhỏ như vậy, căn bản không hưởng thụ được hết hương vị.”
Cho nên mới nói, nàng chán ghét làm thiên kim tiểu thư, làm chuyện gì đều phải thanh thanh tú tú, ngay cả ăn cái này cái kia cũng không thể vui vẻ ăn.
“Thảo Thảo, ngươi cũng đừng niệm mãi, không thể để cho ta im lặng ăn xong hết chỗ này một cách bình yên, sau đó kiểm điểm sau sao?”
“Là, tiểu thư.”
Ai! Thật là nhiều lời vô ích --- nhưng tuy là cảm thấy nhiều lời vô ích, Thảo Thảo vẫn cố ý tiếp tục một phen nữa giảng, “Tiểu thư, ngươi từ từ ăn, còn có, đừng dựa vào cầu nữa, như vậy rất nguy hiểm, cũng nên giữ gìn hình ảnh chủ nhân một chút, biết không? Còn có…”
Tiếng nói hoạt bát mang ý cười của nàng nhắc lại: “Thảo Thảo, ta không phải oa nhi ba tuổi, không cần giảng nhiều như vậy, chờ ngươi giảng xong, trời cũng muốn tối.”
“Tiểu thư, ngươi là giễu cợt ta là một bà già dong dài sao?”
Thảo Thảo giả vờ giận.
“Không phải giống, mà thật sự chính là.” Khúc Lưu Phong gợi lên khóe miệng,miệng cười ngọt ngào nở rộ.
Dối mặt vời nụ cười ngọt ngào của nàng, cho dù là đang mang cái gì oán khí, cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Tốt lắm, tiểu thư, ngươi chậm rãi thưởng thức! Sau khi xong việc, ta cùng Đa Đa liền lập tức đến đây bồi người!” Thảo Thảo bắt đầu bất đắc dĩ nói. QUả nhiên vẫn đánh không lại tươi cười của tiểu thư!
“Hảo, mau đi đi.” Khúc Lưu Phong nhẹ giọng đáp lời, lại cắn thêm một ngụm hoa quế cao.
Tiếng bước châ  nhẹ nhàng đi xa, Khúc Lưu Phong càng thêm không kiêng nể gì to mồm ăn. “Thế này mới kêu là hưởng thụ mỹ thực!”
 Ăn xong khối cuối cùng, sau khi uống một ngụm trà, KHúc Lưu Phong thừa dịp trước khi Thảo Thảo trở về, quyết định đi khám pha nơi này.
Hắc Phong Bảo thật sự là quá quá to đi, nàng muốn đi hết nơi đây thì mất hơn nửa tháng cũng chưa đủ, may mắn nàng không phải tên mù đường, trí nhớ lại cực kì tốt, bằng không nàng đã sớm lạc đường.
 “Những nơi lớn đều dã đi qua, hiện tại còn lại phần phía sau núi, hì hì!” Vén váy cao lên, Khúc Lưu Phong chạy chậm về hướng có ít người đi đến phía sau núi.
Lướt qua lan can, ước chừng sau khi đi khỏi hai mười mấy mét, tiếng nước róc rách hấp dẫn chú ý của nàng. Theo tiếng nước đi tới, không bao lâu, một con sông nhỏ nước trong suốt thấy cả đáy đập vào mắt Khúc Lưu Phong.
 “oa, có sông nha!” Nước sông trong suốt lạnh thấu, phối hợp với gió núi thổi bên trên, đuổi đi không ít không khí cực nóng giữa trưa.
Cảm giác lâng lâng làm cho Khúc Lưu Phong cơ hồ muốn cởi quần áo nhảy xuống chơi dưới nước, nhưng tưởng vẫn là tưởng, nàng vẫn là  không dám làm như vậy, bất quá… cởi giày ngâm chân thì có thể đi!
Nói là làm, cừ như vậy đôi chân bước vào chỗ nước không sâu lắm, cảm giác thanh mát sảng khoái làm cho nàng không khỏi thở dài thỏa mãn—
Hai tay để trên đất, hai chân thì trong nước quẫy đá không ngừng. Khúc Lưu Phong tuyệt không ngại đem chính mình hình tượng quăng đi, còn ngược lại cười to vui vẻ.
Quá một hồi, đùa mệt mỏi, nàng đem thân mình nằm xuống bãi cỏ xanh, cũng không quản như vậy sẽ làm dơ quần áo.
Nhìn lên trời mây không ngừng phiêu động, khúc Lưu Phong bỗng dưng nhớ tới Bạch việng trưởng nuôi nàng từ nhở đến lớn, cùng bằng hữu lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện.
“Viện trưởng, còn có bằng hưu ở cô nhi viện, ta rất nhớ các ngươi, thật sự rất nhớ các ngươi…”
Gió, không ngừng thổi, hốc mắt phiếm nước chậm rãi khép lại, nước mắt trong suốt cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống.
Ở trong mộng, ta có thể nhìn thấy các ngươi sao?
“Hoàng, nàng khóc nha—”
Sau khi thấy thiên hạ trên cỏ ngủ say, hai đạo thân ảnh chậm rãi theo một đám bụi cỏ rậm rạp thoát ra.
Hắc Diễm Thần nhẹ lay động giấy phiến, nhìn trên gương mặt tuấn tú luôn luôn không có biểu tình của Hắc Diễm Hoàng, giớ phút này thế nhưng nhăn mày cau có.
Xem ra “thật sự” Vi Như Cầm không làm dậy nổi hứng trí của Hoàng, nhưng “Giả” Vi Như Cầm tác động của Hoàng tâm.
Ha ha, Hoàng nhất định không hiểu được biểu tình trên mặt của mình là cái gì. Là dau lòng nha! Loại vẻ mặt này nếu như nương thấy được, nàng nhất định sẽ vì quá cảm động mà rống ra nước mắt.
 “Thần, ngươi lại đang có có chủ ý quỷ gì?” Gặp Hắc Diễm Thần hai mắt nhìn mình chẳm chằm không rời, khóe miệng còn lộ ra quỷ dị tươi cười, Hắc DIễm Hoàng hai con ngươi nheo lại hỏi.
“Ta nào có!” Hắc Diễm Thần lập tức phủ nhận.
Hắc hắc,  hắn biểu hiện thật rất rõ ràng.
“Tốt lằm, căn cứ theo hồi báo của thám tử ta phái đi, tân nương-giống như ngươi nói, là đại gả. (Ý là lấy một tân nương thay thế gả đi ấy ạ) Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Vạch trần nàng sao?”
“Việc này ta đều có tính, mà ngươi, tốt nhất ngậm miệng làm một chút, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, nếu để lộ ra một chút…” Tr6n con ngươi đem bóng phủ một tầng băng. “ Sẽ có cái kết cục gì, ngươi hẳn là biết rõ nhất.”
Ngẩng đầu chống lại một đạo hàn quang như vậy, Hắc Diễm thần cảm thấy như đang lõa thân đứng ở một nơi đầy băng tuyết, thiếu chút nữa bị chôn sống mà chết lạnh.
“Hoàng, ngươi lại uy hiếp người ta!” Hắc giống như một đứa nhỏ, đô đô miệng phản kháng.
Một cái nam nhân trưởng thành còn giả vờ đáng yêu, Hắc Diễm Hoàng nhìn thấy mày kiếm đều nhíu lại.
“ Vì sao ngươi lại hoài nghi thâ phận của Vi Như Cầm?” Hắc Diễm Thần vì bảo toàn tiqnh mạng, nhanh dời đi đề tài.
Bởi vì trong đêm động phòng hoa chúc bị hạ xuân dược.” Cúi đầu nhìn Khúc Lưu Phong đang ngủ bất tỉnh nhân sự, Hắc Diễm Hoàng từ trong lòng nảy ên một loại cảm xúc khó hiểu.
“Thì ra là thế. Tám phần là Vi gia lão gia chỉ thị, muốn hai cái nha hoàn kia kê đơn. Cũng khó trách làm cho ngươi hoài nghi, có cha mẹ nào mà lại hạ xuân dược nữ nhi của mình? Trừ phi là bản thân nữ nhi không chịu gã, mà búc nàng phải bước lên kiệu hoa; bằng không chính là người bị gả căn bản cùng bọn  họ không có quan hệ.
Vế trước đương nhiên là không có khả năng, vì Vi Như Cầm chân chính đã sớm cùng người khác chuẩn bị thành hôn, cho nên, đáp án là vế sau. Hơn nữ “thê tử” của ngươi nhất định là sau khi tỉnh lại mới biết chính mình đã mơ hồ trở thành thê tử của người khác.” Hắc DIễm Thần lớn mật suy luận.
“Ân” Hắc Diễm Hoàng gật đầu nhận thức.
 “Hoàng, nói thật, ta cảm thấy nàng thật sự thực không giống người thường nha!” Hắc Diễm Thần chỉ vào Khúc Lưu Phong nói. “Cả người phát ra khí chất làm cho người ta cảm giác như là một thiên kim đại tiểu thư không hơn không kém, nhưng là ngôn hành cử chỉ tuyệt không đoan trang, quả thực có thể nói là thô lỗ.” Tựa như vừa rồi, nào có cô nương nhà nàng đem váy mình kéo lên cao như vậy?
Thần nói đúng vậy, một cô nương có giáo dưỡng làm sao có thể tùy tiện cởi giày, vô tư nằm xuống cỏ, thậm chí còn cứ như vậy ở một hoàn cảnh lạ lẫm ngủ say đi? Nhìn ngây thơ ngọt đang ngủ dung nhan kia, Hắc Diễm Hoàng không nhịn được vuốt ve mái tóc của nàng thưởng thức. Nàng thật sự đẹp quá ── giống tiên tử giáng trần, mày liễu có giấu cũng không giấu được linh khí, cho dù là ở trong lúc ngủ mơ cũng không giảm bớt chút nào. Làm sao nàng có thể dễ dàng làm động tâm của hắn?
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn cũng đã bị dung nhan thanh lệ thoát tục cùng khí chất độc đáo của nàng làm mê hoặc, nhất là cặp mắt mang thần thái động lòng người kia, giống như có ma lực, chỉ cần nhìn, trái tim lạnh như băng của hắn sẽ ấm áp lên, rung động không thôi.
“Ân......” Khúc Lưu Phong không chút nào nhã nhặn xoay người, mềm mại lòng bàn tay liền rơi vào ngăm đen đại chưởng đang thưởng thức mái tóc của nàng.
Khi lòng bàn tay non mềm lạnh lẽo tiếp xúc da thịt, một trận sợ run truyền khắp tứ, khơi mào một cỗ cảm giác khác thường trong lòng hắn. Hắc Diễm Hoàng liền như vậy nhìn chằm chằm duyên dáng sườn mặt của nàng, sửng sốt......
“Ai, ta cảm thấy ta giống như không tồn tại.” Hắc Diễm Thần oán giận lại mang theo một chút ý cười.
Mặc kệ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy Hoàng cùng vị cô nương này. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng lần đầu tiên như vậy thật sự xem một nữ nhân, hắn nhất định không biết nguyên bản con ngươi đen chỉ có lạnh như băng của chính mình, bây giờ đã được rót vào một tia tình cảm.
Đều phải cảm tạ vị cô nương này, có lẽ, cô nương này là trời đặc biệt phái tới hòa tan băng sơn của Hoàng!
Mất mặt! Giết chết người!
Nàng không phải đang ở ben con sông nhỏ phía sau núi sao? Làm sao có thể chạy đến trong ngực hắn đâu? Càng mất mặt là, nàng còn đem nước miếng lưu ở trên quần áo của hắn! Ai tới nói cho nàng, vì sao ở trước mặt nam nhân này, nàng luôn làm ra những trò cười cho thiên hạ?
Bị Hắc Diễm Hoàng nhìn bằng cặp mắt khác lạ kia, nàng cảm thấy phi thường không được tự nhiên, Khúc Lưu Phong nhịn không được mở miệng: “Ân...... Tướng công, xin hỏi, có việc sao?”
Hắn làm sao vẫn nhìn nàng, chẳng lẽ hắn biết thân phận của nàng là bị xuyên qua? Phi phi, miệng quạ đen, chuyện này làm sao có khả năng?
“Ngươi là ai?” Một đôi con ngươi đen lạnh lùng thẳng tắp khóa trụ của nàng mĩ nhan, Hắc Diễm Hoàng hỏi.
Nếu đã biết nàng không phải Vi Như Cầm, như vậy hắn muốn chính nàng nói ra thân phận chân thật của nàng.
“Ta...... Ta......”
Ba chữ ngắn ngủn, làm cho Khúc Lưu Phong nhất thời á khẩu không trả lời được. Thảm, tại sao có thể như vậy? Hắn biết nàng không phải Vi Như Cầm?
“Tướng công, ngươi làm sao vậy? Ta là thê tử của ngươi, Như Cầm a!” Nàng tiếp tục giả chết.
“Ngươi là ai?” Hắc Diễm Hoàng lại ra tiếng, ánh mắt lãnh liệt hiện lên một tia lạnh băng. Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng làm cho Khúc Lưu Phong sợ run người.
Không được, ánh mắt của hắn rất khiếp người, vừa bị hắn nhìn như vậy, nàng rốt cuộc nửa câu nói dối cũng nói không nên lời. Nhưng là...... quản không được nhiều như vậy, liền đánh cuộc một keo đi!
Khúc Lưu Phong từ trên giường nhảy xuống, đứng thẳng tắp ở trước mặt Hắc Diễm Hoàng, nghên mặt với hắn.
“Đúng vậy, ta không phải Vi Như Cầm!”
Hắc Diễm Hoàng trên mặt không có gì biểu tình, đáy lòng lại kinh ngạc nàng nhưng lại nhanh như vậy liền thừa nhận nàng là giả, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ tìm các loại lý do để che lấp.
Thấy Hắc Diễm Hoàng không có phản ứng gì, Khúc Lưu Phong nhanh chóng nói ra hết những gì trong lòng, “Căn cứ theo quan sát của ta, ngươi tuyệt không muốn kết hôn với Vi Như Cầm, sở dĩ ngươi thú nàng, hoàn toàn là vì quan hệ của mẹ ngươi.
Nếu là như vậy, ta không phải Vi Như Cầm thì cũng sẽ không trọng yếu đi, dù sao ngươi đã cưới được vợ, cứ cho là đã xong việc báo cáo kết quả công tác với mẹ ngươi.
Mà ta, ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì ta không phải cái loại nữ nhân yêu bám người, cũng sẽ không can thiệp chuyện của ngươi, cho dù ngươi muốn nạp thiếp, cũng không cần trải qua sự đồng ý của ta, như vậy không phải tốt lắm sao?”
“Vì thành toàn cho người khác, cho dù vô duyên vô cớ bị người ép lên kiệu, gả cho một nam nhân mình không biết, ngươi cũng không oán trách?”
Hắn cũng biết như vậy?!
Khúc Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu hỏi: “Ngươi đều đã biết, tại sao lại hỏi ta là ai?”
“Bởi vì chuyện xảy ra đều điều tra rõ ràng, duy chỉ có thân phận của ngươi tra không được.”
Tra ra đến mới có quỷ! Nàng là bị đem lầm đến một thời không khác, cho dù hắn phái người tra đến sống đến chết, cũng không khả năng tra ra nguyên cớ.
“Ta gọi là Khúc Lưu Phong, thân phận của ta không phải trọng điểm, về sau nói sau. Hiện tại ngươi cái gì cũng đã biết, ta đây liền nói trắng ra, ngươi vẫn là có ý muốn lấy Vi Như Cầm làm vợ sao?”
Trăm ngàn đừng nói đúng là a!
“Đúng lại như thế nào? Không phải lại như thế nào?” Nữ nhân này thật là có bản lĩnh, có thể làm cho hắn bỏ đi một đống công sự cần làm, củng nàng ở đây nói những chuyện này.
Kỳ thật hắn có thể trực tiếp nói cho nàng, thú ai với hắn mà nói hoàn toàn không trọng yếu, đúng như nàng lời nói, hắn cưới vợ kỳ thật chính là vì mẫu thân mà cưới ── chỉ là, hắn muốn nghe nàng nói chuyện, muốn nhìn nàng khi nói chuyện trong mắt lóe ra ánh sáng.
Thanh âm lạnh như băng lọt vào Khúc Lưu Phong trong tai, tuyệt không cảm thấy không thoải mái, ngược lại làm nàng cảm thấy dễ nghe cực kỳ.
“Nếu ngươi vẫn là kiên trì muốn kết hôn với Vi Như Cầm, thì chính là chia rẽ một đôi uyên ương, hơn nữa việc này một khi làm sáng tỏ ra, đối với Hắc - Vi hai nhà một chút lợi cũng không có, chỉ thương tổn hòa khí hai nhà.
Ta biết là Vi Như Cầm làm vậy là thực có lỗi với ngươi, nhưng chuyện cũng không phải hoàn toàn là nàng sai, chỉ có thể nói là các ngươi hai người vô duyên, huống hồ......”
“Huống hồ cái gì?” Hắc Diễm Hoàng đợi ca6i sau của nàng.
“Huống hồ ngươi cũng không có tổn thất, bởi vì ngươi còn cưới ta, cho nên tổn thất lớn nhất hẳn là ta mới đúng. Ta vô duyên vô cớ bị đưa lên kiệu hoa, còn vô duyên vô cớ cùng ngươi bái đường thành thân, cuối cùng, ngay cả trân quý trinh tiết của nữ nhân đều đem cho ngươi.
Ngay cả chuyện đó ta cũng không để ý, thân là nam nhân ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng đâu? Hay ngươi là đại nam nhân theo chủ nghĩa quấy phá, cho dù không thích Vi Như Cầm, cũng không cho phép nàng ở bên ngoài cùng khác nam nhân có quan hệ?”
Một lần nói nhiều như vậy, thật sự là khát chết nàng! Khúc Lưu Phong không chút nào văn nhãngồi xuống ghế, rót hai chén nước, đem một chén đưa cho Hắc Diễm Hoàng ngồi ở đối diện nàng.
Tiếp nhận nước trà nàng đưa cho, Hắc Diễm Hoàng uống một ngụm.
Lần đầu tiên có nữ nhân dám nhìn thẳng mắt hắn nói chuyện, lại trước mặt hắn to mặt đàm về trinh tiết của chính mình, nếu hắn là một  lão Bát cổ, đã sớm vì cách nói kinh phản của nàng mà hưu thê.
“Uy!” Dù sao hắn đã biết mình không phải Vi Như Cầm, nàng cũng không tất yếu xưng hắn “Tướng công”. “Ngươi rốt cuộc có hay không nghe ta nói a?”
Tuy rằng hắn vẫn duy trì ánh mắt lễ phép muốn xem đối phương nói chuyện, nhưng chắc là vì hắn nhìn xem quá mức đến phát hỏa đi, ánh mắt kia giống như bao hàm cái gì, nhìn nàng cả người không được tự nhiên.
Khúc Lưu Phong rốt cuộc ngồi không được, giờ lại đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nhìn thẳng hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nói rõ ràng.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Trời ạ, mới vừa rồi khiêu khích của nàng, không biết có thể hay không làm nam nhân này bất mãn? Xem to lớn thể trạng của hắn, nếu hắnmà giận dữ, thưởng cho chính mình một quyền,nàng không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng!
“Ân...... Ta không phải cố ý lớn tiếng như vậy, ta chỉ là nhất thời...... Nhất thời nóng vội...... Ân...... Nhất thời xúc động......” Nàng liều mình lý do.
Bỗng dưng, Hắc Diễm Hoàng vươn hai tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, bạc môi không hề báo động trước áp lên cánh môi khẽ nhếch của  nàng, ngọn lửa thâm nhập, bừa bãi hấp thu ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng bị hắn bất thình lình hôn làm cho mất hồn,lúc lưỡi của hắn khiêu khích dường như quên mất hô hấp, chỉ có thể trợn to một đôi mắt sương mù, muốn cử động cũng không dám, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen cực nóng của hắn......
Hắn chính là muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng là nhìn môi đỏ mọng khép lại mở mê người của nàng, hắn không thể khắc chế liền hôn nàng!
Khi hắn hôn lên của nàng cái miệng nhỏ nhắn, hắn phát hiện lòng  của chính mình có trống cờ nổi lên kinh hoàng, đó là tim đập chỉ khi hưng phấn mới có, mà hắn tựa như nghiện, như thế nào cũng rời không được môi đỏ mọng của nàng.
“Ân...... Ân......” Khúc Lưu Phong muốn đẩy Hắc Diễm Hoàng ra, như thế nào  cũng không được.
Nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến nàng cơ hồ chịu không nổi, nhưng đồng thời lại có một cỗ rung động khó hiểu từ lòng nàng thoát ra......
Hắc Diễm Hoàng không ngừng hút trọn lời lẽ của Khúc Lưu, thẳng đến khi cảm nhận được tình trạng khác thường của thiên hạ trong lòng, hắn mới rời đi, nhưng lại quyến luyến không thôi đôi môi đỏ mọng.
Khúc Lưu Phong hư nhuyễn dựa vào trong lòng rộng lớn của Hắc Diễm Hoàng, cố gắng thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo diễm lệ tiếu hồng.
Sau khi làm cho hơi thở chính mình vững vàng, Hắc Diễm Hoàng chậm rãi ở bên tai Khúc Lưu Phong nói:
“Ta không nghĩ cái gì cả, cũng không quản Vi Như Cầm gả cho ai, ta chỉ biết người gả vào Hắc Phong Bảo, gả cho ta Hắc Diễm Hoàng, là ngươi!
Cho nên, từ nay về sau, ngươi chính là chân chính thê tử của ta, ta sẽ làm một người phu quân có trách nhiệm chiếu cố ngươi.”
Không rõ cảm xúc khó hiểu trong lòng mình đến tột cùng là cái gì, hắn chỉ biết là, nàng là thê tử cùng hắn bái đường thành thân, hắn phải giữ nàng ở bên người, mặc kệ nàng là ai.
“A?” Khúc Lưu Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn, hắn đang nói cái gì a? Nàng tuyệt không muốn làm hắn thê tử, lại càng không muốn hắn làm cái gì trượng phu nghĩa vụ. Xong rồi...... Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Ai tới nói cho nàng a!

No comments:

Post a Comment