26.10.11

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.1

Chuyến bay từ London về Seoul chuẩn bị cất cánh, tiếng đóng sập của các cánh cửa cabin để đồ phía trên đầu của các hành khách liên tục vang lên. Ở số ghế 29D, có một chàng trai đẹp rung động lòng người ngồi đọc sách, anh ta đẹp đến nỗi thu hút được tất cả mọi ánh mắt của mọi người không phân biệt già trẻ lớn bé.
Anh- Phương Vương Dạ- Người Anh, lai Trung Quốc,  là một doanh nhân về giới truyền thông thành đạt cho dù vẫn còn rất trẻ. Ở cái tuổi 27, người có được cơ ngơi sự nghiệp như anh quả thực không nhiều; vừa giàu có, sự nghiệp ổn định, lại có vẻ ngoài đẹp trai hơn cả tài tử Hàn Quốc thế kia thì đúng là mẫu chàng trai mơ ước thuần túy nhất của các cô gái.
Hành khách cuối cùng bước lên máy bay là một cô gái khoảng 24 tuổi, gương mặt xinh đẹp đến ngây người được trang điểm nhẹ nhàng, thân hình đầy đặn được tôn lên bởi chiếc váy trắng tinh khôi của cô.
Cô- Diệp Diệp Huân Yên,24 tuổi,  là người Trung Quốc chính gốc, nhưng lại mang quốc tịch Anh, là thạc sĩ về Ngành Giải Trí, đang bước vào năm cuối trong qúa trình lấy kinh nghiệm và nâng cao trình độ thông thạo về ngành nghể của mình, đang là quản lý dưới quyền của một công ti.
Và bây giờ, đích nhắm cuối cùng của cô, ngành Giải trí Hàn Quốc.
Đây là một loại máy bay Boeing  của hãng hàng không Cathay Pacific loại 3-4-3 chỗ ngồi một hàng.
Anh ngồi ở hàng ghế 29D, bỉa trái máy bay.Cô rảo bước đến chỗ của mình, bìa phải máy bay, số ghế 29G. Phương Vương Dạ bây giờ đang ăn vận rất chi là thoải mái, quần lửng + áo phông + dép lê + earphone, rất ra dáng một cậu ấm chứ không phải một doanh nhân. Anh ta không hề để ý đến xung quanh (vì đang nghe earphone) nên không biết có một người đang ngồi ở cuối hàng ghế mà anh tưởng anh đã mua sạch của mình.
Vì sao anh mua hết 4 ghế ngồi ở dãy 29D-29E-29F-29G ư? Vì để nằm ngủ cho thoải mái ấy mà!
Cô thoải mái ngồi xuống ghế của mình và cũng chẳng thèm liếc đến Ngả Yên Huân, ra vẻ hơi kiêu một tí, cô cũng đeo earphone vào và nhắm mắt lại, mặc kệ bao ánh mắt nhìn mình ngưỡng mộ.
Hai người họ cứ việc ai nấy làm cho đến khi…
“Excuse me! Would you like to have a drink?”-cô tiếp viên hỏi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ
“Yes, Coke please.”-Diệp Diệp Huân Yên trả lời
“And you sir? Would you like a drink?”-cô tiếp viên vẫn nhẹ nhàng
“Like her”-Ngả Yên Huân trả lời, vừ lúc anh định mở mắt gọi tiếp viên thì nghe tiếng một đứa con gái order Coke.
Sau khi cô tiếp viên hoàn thành nhiệm vụ,quay người bỏ đi thì trạng thái y như cũ được lặp lại. Lặng như tờ và cũng chẳng có gì gián đoạn sự yên lặng ‘thiêng liêng’ này cả.
Có vẻ như Phương Vương Dạ đã không chịu nổi, cũng phải liếc mắt sang người con gái bên cạnh, thất kinh.
Anh giật cả mình! Là cô ấy!
Anh chưa từng gặp một cô gái nào đẹp đến như vậy. Mày liễu được kẻ cẩn thận, hàng lông mi dài cong vút, đôi môi mỏng đỏ mọng, nước da trắng hồng, mũi thẳng tắp. Cho dù đang nhắm mắt ngủ, nhưng cũng không giảm đi vẻ đẹp của cô, mà còn cho cô một bộ dáng vô cùng nhỏ bé, mềm mại đáng yêu.
Diệp Diệp Huân Yên nhường như cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình, thế là mở mắt, nhín về hướng đó, cũng thất kinh!
Trời ạ!
Không phải chứ? Học trưởng? NHư thế nào anh ta lại ngồi bên kia? CHết rồi, lúc nãy cô không để ý, không biết Học trưởng nổi danh lại thượng bên kia đầu ghế ngồi. Cô chết chắc!
Lúc còn là học sinh trung học, cô đã từng nghe danh Học trưởng Phương nổi danh. Anh ta không những giành tất cả các loại học bổng của trường, giỏi thể thao, còn là một nam sinh vô cùng soái được nữ sinh hoan nghênh nhất.
Cô lúc đó là học sinh trung học, không qua được khu đại học, nên cũng chỉ nghe danh, nhưng khi một lần vô tình, cô và hai đứ bạn thân đi ăn khuya, thấy được anh ta, thì một đứa bạn của cô- Ỷ Nhi- Hét toáng lên vẻ rất kích động:
-TRời ạ! Kia chẳng phải là HỌc trưởng Phương trường ta sao?
Một câu đã làm bùn g lên trí tò mò của cô. Nhìn sang bên kia đường, chỉ lờ mờ thấy được gương mặt của anh ta. Vốn là một đại mỹ nhân, ở nhà lại có thêm ba cái soái ca, ba ba, anh hai, thêm tiểu tử thúi kia, nên cũng đã sớm miễn dịch với soái ca.
Học trưởng Phương? ờ thì cũng soái, cũng phi phàm, nhưng có gì phải kích động vậy chứ? Chẳng phải chỉ soái, chỉ thông minh, chỉ tài ba hơn  người thôi sao? Có gì đâu? (=.= *bức xúc* chị ơi, như vậy là hơn người đấy, đáng mơ ước đấy, biết hay không????)
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy cô vẻ mặt kh6ong chút biểu cảm, thì thở dài thườn thượt.
-Đại mỹ nhân à, dù sao cậu cũng nên tỏ ra một tí gì kích động đi chứ. Đó là học trưởng Phương lừng danh nha, soái ca nha.
-Đúng a! Cậu là một đại mỹ nhân nha. Năm sau anh ta thực tập ở trường, chúng ta lên đại học, có thể được anh ta để mắt đến a!- Đông Đông phụ họa Ỷ Nhi
-Hồng Nhan Họa Thủy! Ở nhà tớ có ba cái Họa Thủy, không cần cái thứ thư!
Huân Yên phán một cái, Đông Đông và Ỷ Nhị đột nhiên cảm thấy muốn cắn người.
Thế là nhờ Huân Yên dùng ‘vũ lực’ kéo hai cô bạn thân háo sắc đi vào quán gọi món, nếu không, lỗ tai của cô cũng đã bị mấy bà cô ấy niệm thêm vài câu rồi. Nghĩ đến chuyện đó, cô thầm cảm ơn có quán ăn a!
Nhớ lại chuyện đó, Huân Yên không khỏi cảm thán.
Lần đó chỉ lờ mờ thấy anh ta là một soái ca, bây giờ còn thêm vẻ chín mùi của đàn ông trưởng thành, soái càng thêm soái a.
NGhĩ đến chuyện mức độ soái của anh ta, nhớ tời lần trước bị đám bạn của anh ta nghe lỏm được các cô nói chuyện, không biết anh ta có biết được hay không a???

No comments:

Post a Comment