26.10.11

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.2

Đông Đông kéo cô và Ỷ Nhi vào một góc trong thư viện trong giờ nghỉ trưa.
-Này, đàn anh khóa trên và Hoc trưởng sắp rời trường, năm nay là năm thực tập của họ, có muốn tiếp cận một chút hay không a?
-Đúng a, năm ngoái, nhớ khuy áo của Học trưởng phải gửi cho Hiệu Trưởng làm  kỉ niệm vì sợ sẽ xảy ra xây xát trog trường a! Soái ca đúng là có sức hút!- Ỷ Nhi  nói
-Cuối tuần này, có một buổi hộ giảng, sinh viên thực tập sẽ vào lớp làm hộ giảng a, nghe nói là hộ giảng cho năm nhất chúng ta. May mắn, chúng ta học cùng khoa với HỌc trưởng a!
-Đúng đó, Huân Yên, cậu phải nắm chắc cơ hội này, một phát đem Học trưởng Phương trở thành nam nhân của cậu, đại mỹ nhân cùng soái ca nha!
Huân Yên thở dài thường thượt.
-Các cậu bớt xem phim Hàn đi!
Cộp! Cộp!
Hai cái cốc đã rơi vào đầu của bạn Huân Yên đáng thương.
-Đáng ghét! Tớ khuyên thật mà! Các cậu bị Phim Hàn ảnh hưởng quá nhiều rồi, cái gì mà soái ca với đại mỹ nhân. Tớ đã nói rồi, nhà tờ đã có ba cái HỒng nhan họa thủy, không cần cái HỌa thủy thứ tư a. Vả lại, cách anh ấy hộ giảng, không lo học, lại đi lo câu dẫn người ta, có hơi thần kinh đấy! Vả lại, Diệp DIệp Huân Yên tớ không sợ ế, nên không cần đi câu dẫn người khác!
Đông Đông và Ỷ Nhi nổi giận
-Diệp Diệp Huân Yên, cậu có thể tỏ ra quan tâm một chút được hay không a! HỌc, Học HỌc! Cả cái trường này, chắc chỉ có mình cậu là cuồng học hành a. Đây là trường đại học a, là ở đại học, không nếm qua hương vị tình yêu là một con mọt chính hiệu a.-Ỷ Nhi nói
-Huân Yên! Soái ca là để dùng, không chỉ để ngắm, cậu là đại mỹ nhân, cũng là đễ dùng, không phải để ngắm. Soái ca đứng trơ ra đấy, mỹ nhân không dám đến giành lấy sao?
-… -
Ỷ Nhi và Đông Đông còn nói thêm một đống triết lý về mỷ nữ và soái ca nữa, Huân Yên thì không có tâm nghe, càng ngày càng ghét cái tên Học trưởng Phương gì gì đó làm cho hai cô bạn của cô suốt ngày lảm nhảm khuyên cô đi câu dẫn hắn.
-TỚ thà làm mọt sách, còn hơn làm mồng tơi giẻ rách a! Các cậu có thấy anh ta như thế nào bị giành giựt a? HỒng Nhan HỌa THủy, Hồng Nhan Họa Thủy đấy biết không? Đã nói rồi, một cái ba ba họa thủy, một cái ca ca họa thủy, một cái đệ đệ họa thủy, tớ không muốn ôm thêm một cái họa thủy nam nhân về nhà a! Anh ta soái mặc anh ta, anh ta giỏi mặc anh ta. Tớ còn muốn bình bình yên yên làm sinh viên, chưa muốn làm một cái gai trong mắt nữ sinh toàn trường a!
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy cô bùng nổ, trợn mắt, nha, mỹ nhân nổi giận, cũng rất mê người a!
Hít sâu vào, Huân Yên ‘nhỏ nhẹ’ gầm.
-Đông Đông, Ỷ Nhi, nếu các cậu còn muốn khuyên tớ cầu thân với anh ta, tớ sẽ về, tìm một tấm bia, dán hình anh ta lên, hằng đêm ném phi tiêu vào mặt anh ta a! Hủy dung tên HỒng nhan kia là không còn Họa Thủy. Chưa kịp thấy anh ta HỒng nhan thế nào, đã thấy họa thủy đổ cả lên tớ đây!
Ỷ Nhi và Đông Đông thấy Huân Yên gầm lên, lại muốn ném phi tiêu vào hình Phương Vương Dạ, thì nổi cả da gà, lập tức ngậm miệng. Nha, mỹ nhân cũng rất đáng sợ a!
LÚc cả ba vừa im lặng, thì nghe tiếng cười vang ra từ phía sao dãy kệ của các cô đang đứng. Lập tức xanh mặt.
Ý nghĩ thứ nhất: Bị nghe rồi!
Ý nghĩ thứ hai: Huân Yên chết chắc!
Chưa kịp phản ứng, đã thấy một nam sinh điển trai dựa vào kệ sách chặn đường chạy của các cô, gương mặt lại còn dư vị của trận cười. Vẫn còn tiếng khúc khích, chẳng lẽ không chỉ có một người nghe được?
-Diệp Diệp Huân Yên, Ngả Đông Đông, Lư Ỷ Nhi?
Giọng nói trầm thấp vang lên, trong giọng còn có vẻ đùa cợt.
Bộ ba mỹ nhân này Hựu Phong anh có nghe qua. Đông Đông có vẻ đẹp dễ thương, hồn nhiên. Ỷ Nhi có vẻ đẹp thuần khiết, thông minh. Còn vị đại mỹ nhân Diệp Diệp Huân Yên kia, là cả một mê hồn trận, vẻ đẹp vừa sắc sảo, lại có khí chất vô cùng mê người. Nam sinh trong trường không ai không biết.
Nhưng mà… Nghe ba mỹ nhân này nói chuyện… Thật sự…. Rất… rất buồn cười!
-Ba vị học muội, anh là Hựu Phong, bạn thân của Phương Vương Dạ, Học trưởng Phương, không biết các em có biết hay không?
Rầm! Sét đánh ngang tai!
 Ỷ Nhi, Đông Đông tái mặt! Huân Yên nhướng nhướng mày liễu. Hỏi
-Phong tỉ tỉ nổi danh! Làm sao em có thể không biết anh, Học Phó.
Phì…!!!! Tiếng cười từ phía sau nghe càng rõ.
 Huân Yên mỹ nhân rõ miệng lưỡi, đanh đá, mở miệng đã làm cho Hựu Phong tái mặt,
MK tên nào dám phong tin này ra.
HẮn chỉ vì một lần quá chén, bị tên khốn kiêm bạn thân Phỉ Nghiên  cùng Vương Dạ trang diểm cho thật lộng lẫy mà không biết. Vì nhờ có gương mặt còn đẹp hơn cả con gái, được trang điểm, lại thêm tóc giả, Hựu Phong anh đã thành mỹ nhân. Không biết nhờ ai tấm hình được phát tán, người quen ai gặp hắn cũng gọi một tiếng Phong tỉ tỉ, hai tiếng Phong tỉ tỉ làm hắn tức đến hộc máu.
Lần này là một đại mỹ nhân! MK tên khốn nào dám tung bức hình đó ra.
-Mỹ nhân, vuốt mặt cũng nên nể mũi, anh dù sao cũng là một fan của em nha!
-Học huynh thứ lỗi, em cũng chỉ tò mò muốn xác thực, lúc nãy vì bị đám người nào đó nghe lén nói chuyện, nên tâm tình không tốt, chỉ muốn xem trò vui thôi.
Hựu Phong một lần nữa nghẹn họng.
Trò vui cái rắm! Xem mặt hắn nghẹn lời là trò vui sao? Tên khốn Phỉ Nghiên! Lúc nãy không vì anh thua bao kéo búa hắn, thì bây giờ người đứng đây đâu phải là anh.
 Tiếng cười phía sau càng đậm. Huân Yên liếc mắt sang Hựu Phong, rồi sang phía sau kệ sách, nói rồi lôi hai cô bạn đi.
-Hồng Nhan Họa Thủy!
Phập! Một mũi tên đã làm tổn thương ba trái tim. Cũng làm cho tiếng cười rộ thàn tiếng cười khan.
-Haha…-Phỉ Nghiên khô khan cười hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Mỹ nhân, em nỡ lòng nào!
Nhưng cũng quá cao tay đi! MỘt lần khẳng định về việc em ấy không muốn Phương Vương Dạ làm bạn trai, một lần nói hai người các anh là một đám người Hồng Nhan Họa Thủy, cũng là cảnh cáo các anh, các cô ấy cũng là mỹ nhân, cẩn thận cũng dính Hồng Nhan Họa Thủy.
Hựu Phong trở về chỗ đứng lúc đầu, cùng với Phỉ Nghiên đưa mắt từ trên xuống dưới tìm kiếm dấu vết Hồng Nhan họa thủy trên người của người nào đó đang giả vờ đọc sách…
Học trưởng Phương- Phương Vương Dạ!!!

No comments:

Post a Comment