26.10.11

Học trưởng tổng tài yêu cô?- Chương 1.3

Nhớ lại kí ức không mấy hân hoan đó, Diệp DIệp Huân Yên không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cô lúc đó nói ra cũng có danh trong trường. Nhưng HỌc trưởng như anh hẳn là bận rộn lắm đi, nên chắc chắn không có thời gian nghe cái kia Hựu Phong kể chuyện tào lao đâu.
Nhìn thấy gương mặt cứng nhắc của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng biết là cô sợ anh biết chuyện cô nói xấu anh, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú và ôn nhu. Không để cho cô có thời gina tự trấn an, anh không rời mắt khỏi cô, gọi.
-Huân Yên Học muội, Nhĩ hảo!
Cả người Huân Yên cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh. Anh ta biết mình! Thảm rồi! NHưng sao cô lại có cảm giác ghê rợn? Cái gì mà Huân Yên? Cô và anh ta thân lắm sao?
Làm sao đây? Anh ta có biết chuyện trong thư viện chưa? Tên Phong tỉ tỉ kia đã nói cho anh ta bết chưa? Thảm rồi! Làm sao đây? Nhận quen biết hay là không nhận? Nếu nhận thì anh ta làm gì, lỡ như nhận mà anh ta đã biết, thì chẳng phải càng thảm sao? CHối Phăng là xong.
-Xin lỗi, vị tiên sinh này, có phải hya kh6ong là nhậm lần người?
Diệp DIệp Huân Yên nở một nụ cười cứng nhắc.
Phương Vương Dạ biết được thế nào cô cũng chối phăng. Vốn kh6ong muốn dùng thủ đoạn với cô, nhưng muốn thu phục cô, mà cô lại thế này, thì cho anh xin lỗi.
-Ai nha! Anh làm sao nhớ lầm được. Huân Yên học muội là đại mỹ nhân có tiếng của đại học chúng ta. Lần trước anh có vào hội giảng lớp em, có cả Hựu Phong và Phỉ Nghiên. Sau đó nghe bọn chúng nhắc đến chuyện gì ở thư viện, bọn họ ngồi ở sau ta hai dãy, có muốn hay không bảo bọn họ xác nhận?
-Nhớ.,..nhớ ra rồi, Học…học trưởng Phương! Trí nhớ em không tốt lắm!
Huân Yên ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng thầm mắng Vương Dạ ti bỉ. Thì ra anh ta biết rồi, mà lại không cho cô biết, còn dùng cách này với cô.
-A, nhớ ra rồi sao?
-Phải nhớ ra rồi! HỌc trưởng Phương, cũng là học huynh của khóa dưới bọn em.
Ngành truyền thông quảng đại của cô không phải ít người học, lại tập trung rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nên đại học A trở thành đại học có nhiều tuấn nam mỹ nữ nhất trong ngành truyền thông. Tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhưng tên lại rất độc, rất khó quên.
-Em đến Hàn Quốc làm gì?
Huân Yên trong lòng lại một lần mắng, tôi đến làm gì liên quan đến anh sao? Huân Yên vẫn trả lời thật thà. Lỡ như anh ta bắt bẻ mình nói dối, vậy chẳng phải sẽ bị bóp chết sao. Cả người anh ta tản mát một sự uy nghiêm kinh khủng như vậy, cô cũng kh6ong dám nói dối a!
-Phụng mệnh công ty đến Hàn Quốc nửa tháng để hoàn thành việc khóa học nâng cao trình độ.
-Em trog công ty không bắt kịp người khác hay sao?
Đừng nói anh khing thường người khác. Vì trong công việc, có hai loại nâng cao trình độ, một là cho những người không bắt kịp, hai là cho những người thật sự giỏi, thật sự có tài năng. Cô lại cúi gằm mặt, nói rụt rè lại mập mờ thế kia nên anh chỉ cô rằng cô ngại vì không bắt kịp mà thôi.
-Em là thạc sĩ!
Diệp Diệp Huân Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Vương Dạ líu lưỡi, anh chết rồi!
-là anh hiểu lầm. Em làm việc ở công ty nào?
-Tập đoàn truyền thông Hoàn Động Bảo.
Phương Vương Dạ khựng lại một chút, khóe môi giơ lên một chút dáng vẻ tà niệm.
-Em có biết tổng tài là ai không?
Huân Yên ghi hoặc, tổng tài tập đoàn Hoàn Động BẢo thì liên quan gì đến anh ta, liếc nhìn lên màn hình trên ghế, 10 phút nữa là hạ cánh, th6oi thì cứ trả lời cho anh ta biết vậy.
-Biết, Denny Fuu.
Phương Vương Dạ khóe môi giơ thêm một chút, tốt, cô ấy biết tổng tài là ai. Đừng trách anh ti bỉ. Nhưng hiện tại anh thật sự rất cao hứng.
-Em còn biết gì về anh ta không?
-Anh ta rất trẻ, rất đẹp trai, rất giỏi, lại nhiều tiền.
Huân Yên trả lời, nghe nói nam nhân khi nghe nữ nhân hen ngợi nam nhân khác trước mặt sẽ rất tức giận, nên cô muốn chọc giận anh, muốn anh để cô yên
Phương Vương Dạ  cười càng ngày càng tươi.
-Em thích anh ta sao?
-Thích, trong tập toàn ai cũng thích. Không những thích, còn yêu say đắm kìa, cả trong mộng cũng thấy anh ấy.
Huân Yên  tức tối quát nhỏ. TẠi sao anh kh6ong tức giận?
-EM muốn gả cho anh ấy sao?
-MUỐN!
Phương Vương Dạ đạt được mục đích, vui vẻ ra mặt, không để ý gương mặt tức giận của cô, ôn nhu nói
-Cảm ơn em!
Huân Yên tức đến đỏ mặt tía tai. CẢm ơn cái rắm, anh ta có điên hay không mà cứ hỏi cô mấy cái này, lại không tức giận, chẳng lẽ anh ta là gay? Vì vậy nên mới không có phản ứng?
Diệp Diệp Huân Yên vì suy nghĩ của mình mà nổi da gà. Phóng cho anh một ánh mắt thông cảm.
Bắt gặp ánh mắt ghê người của cô, anh bỗng cảm thấy mình như sói già bất lực, đột nhiên muo61nbop1 chết ánh mắt đó quá!=.=
-Em nhìn anh như vậy là có ý gì?
Huân Yên vẫn không để ý đã di chuyển chỗ ngồi và anh đang ngồi chỉ cách cô một cái ghế. Thận trọng hỏi, sợ làm tổn thương tâm hồn mong manh của ai đó.
-Anh… anh… không phải là thích nam nhân chứ?
Oành! Anh không thể tin được nhìn cô. Anh nghe lầm đúng không?
-EM nói cái gì?
Huân Yên thấy anh có vẻ nổi giận, liền rụt cổ như chú rùa nhỏ
-Anh… nếu thích nam nhân thì cứ nói, em không ngại.
Phương Vương Dạ tức muốn nổ mắt. Anh đã làm gì mà cô lại có suy nghĩ quái gở như vậy? Tổn thương lòng tự trọng của một đại nam nhân như anh nha.
-LỖ tai nào của em nghe thấy anh thích nam nhân?
-Anh hỏi kĩ càng về Boss như vậy, lại có vẻ vui vẻ khi nghe nói anh ta đẹp trai, tài giỏi lại nhiều tiền, không phải thích nam nhân thì là gì?
Phương Vương Dạ trợn tròn hai mắt. Tức đến không nói nên lời. Anh vui mừng vì cô khen anh, chứ anh không có thích nam nhân nha!
Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, Phương Vương Dạ cười tà ý.
Huân Yên sởn gai ốc, cảm thấy nụ cười đó quá đáng sợ, bất giác lùi về sau.

No comments:

Post a Comment