1.11.11

Diễm Hoàng sủng thê-Chương 1

“Cha, người nói cái gì??”
Vi Như Cầm nheo lại đôi mắt đẹp, không thể tin những gì mình vừa nghe được. Nàng chẳng qua cùng nương đi đến Long Sơn Tự ba ngày nghe phật đạo mà thôi, làm sao biết mới bước vào cửa nhà, cha liền nói với nàng, ba ngày sau nàng xuất giá!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nàng căn bản không thể lập gia đình a!
“Ta nói ngươi hảo hảo chuẩn bị, ba ngày sau người của Hắc gia đến rước dâu!”-Vi Chính Nghĩa chính sắc(*) nói.
“Lão gia! Chuyện gì đang xảy ra?” Vương Thị tựa như Vi Như Cầm, kinh ngạc cũng không nhỏ.
“Phu Nhân, chẳng lẽ nàng đã quên ước định của mười lăm năm trước sao?”
Vi CHính Nghĩa biết chuyện này đối với các nàng nhất thời rất khó chấp nhận, biết Cầm Nhi sẽ không chấp nhận chuyện ba ngày sau sẽ thật sự bị gả làm thê tử của người ta. Nữ nhi duy nhất rời đi hắn, hắn cũng luyến tiếc a…. Nhưng chuyện hôn nhân này là đã được sớm được ước định rồi a!
“Ước định gì? Mau nhanh một chút nói ra, không cần thừa nước đục thả câu.” Vương thị thúc giục.
“Đúng vậy, cha, mau nói rõ ràng.” Vi Như Cầm gấp đến độ nước mắt đều muốn rơi ra. Nhưng bất luận như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không gả!
“Phu Nhân, không chỉ một mình nàng quên, ngay cả ta cũng quên không còn một mảnh, không phải vì người ta đến tận cửa cầu hôn, ta căn bản còn không nhớ rõ chuyện này!”
Vi Chính Nghĩa thanh thanh yết hầu, hỏi Vương thị đứng bên cạnh “Nàng có còn nhớ Hắc đại ca-Hắc Tử Dật, và phu nhân của hắn Thư Vũ Hà không?”
“A” Vương thị hô nhỏ một tiếng. Nàng nhớ ra! Không xong rồi, nàng như thế nào có thể quên việc hôn nhân này a!
“Nhớ ra phải không?” VI CHính Nghĩa lấy một chung trà trên bàn, uống một ngụm, làm nhuận yết hầu.
“Nương, các người rốt cuộc đang nói các gì, con như thế nào một câu cũng nghe không hiểu?” Vi Như Cầm vội vã muốn biết tình hình cụ thể, nhưng nghe lại không hiểu chuyện ra sao.
“Phu nhân, nàng nói cho Cầm Nhi nghe đi!” Vi CHính Nghĩa đem ánh mắt chuyển sang Vương thị.
“Cầm Nhi, là như vậy,…” Vương thị thở dài, kéo Vi Như Cầm đang mang bộ mặt sốt ruột ngồi lên ghế dựa.
“Mười lăm năm trước, ta và cha của con mang theo con lúc đó vừa mới hai tuổi đi du sơn ngoạn thủy, khi chúng ta xem xong những danh thắng ở phương bắc, đang trên đường về nhà, không may gặp phải sơn tặc. Khi đó nếu không được một đôi vợ chồng võ công cao cường cứu, chúng ta một nhà ba người đã sớm mất mạng. Mà đôi vợ chồng kia, chính là người được cha con vừa nhắc đến, Hắc Tử Dật đại ca cùng Thư Vũ Hà đại tẩu.”
“Cái đó và hôn sự của con có cái gì quan hệ đâu?” CHờ không kịp VƯơng thị nói xong, Vi Như Cầm nhịn kh6ong được ngắt lời.
“Cầm Nhi, con đừng vội, nghe nương nói xong.” VƯơng thị vỗ vổ cánh tay của nàng, trấn an nàng.
“Ngươi vốn thân thể suy nhược nhiều bệnh, hơn nữa lại gặp kinh hách như vậy, chẳng những khóc nháo không ngớt, còn sinh bệnh nặng. Hắc đại tẩu thấy thế, liền đưa chúng ta đến Hắc phủ, thuận tiện thình đại phu thay con xem bệnh. Vì con, chúng ta đương nhiên vui vẻ nhận. Ở Hắc phủ quấy rầy gần nửa tháng, thân thể của con sau khi được điều dưỡng bằng nhiều dược trân quý, trở nên khỏe mạnh hơn. Hắc đại tẩu vẫn muốn có nữ nhi, lại chỉ có 2 đứa con trai, cho nên khảng thời gian ở Hắc Phủ, nàng rất yêu thương con, thậm chí lúc chúng ta rời khỏi, nàng còn luyến tiếc không muốn rời xa con! Bời vì yêu thích con, đêm trước khi chúng ta rời đi, nàng ngay lúc có mặt mọi người, thỉnh cầu chúng ta có thể đáp ứng cho con trở thành con dâu của Hắc Gia. Nương và cha con vì cảm tạ họ có ơn cứu mạng, cùng đối với con trong lúc điều dưỡng rất có tình cảm, cho nên không nói hai lời liền đáp ứng. Hơn nữa, trượng phu của con, cũng là chính con tuyển!”
“Con chính mình tuyển?”
Vi Như Cầm nâng đôi mày liễu. Làm sao có thể? Nương không phải nói chuyện đó phát sinh khi nàng mới hai tuổi thôi sao? Khi đó nàng tuổi nhỏ như vậy, làm sao có thể chính mình tuyển trượng phu?
“D(úng vậy! bởi vì Hắc đại ca có hai cái con, con lớn nhất khi đó mười hai tuổi, đứa thứ hai cũng chỉ mới mười tuổi. Lúc ấy bởi vì không biết nên cho ai thú con mới tốt, vì thế nên cho con tự mình tuyển.” Vi Chính Nghĩa tiếp lời nói.
“Tuyển như thế nào?” Vi Như Cầm hỏi.
“Chúng ta nói với con, con muốn ai làm vị hôn phu của mình, con liền chạy đến ôm lấy hắn…”
Vương thị nhớ lại lúc đó tình cảnh, nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Khi đó Cầm nhi thật sự là đáng yêu cực kì, hơn nữa  nhanh như chớp dùng đôi mắt to đảo quanh trên người hai tiểu nam hài, hiệc ra bộ dáng của một cô nương đang chọn lựa vị hôn phu.
“Ta thật sự ôm lấy một trong hai người họ sao?”
Nàng thật sự làm ra loại sự tình này?
“Đúng vậy! Ngươi xem hai đứa con của Hắc đại ca một hồi lâu, sau đó tiến lên ôm lấy chân của tiểu nhị tử* của người ta, cho dù mọi người khuyên  như thế nào, con vẫn không chịu buông tay. CHúng ta chờ con ôm mệt mỏi, ngủ, mới đem con trên người của người ta đem ra!”
Lúc ấy bọn họ bốn đại nhân đều bị một màn làm cho dở khóc dở cười, bị Cầm Nhi lựa chọn tiểu nhị tử khó chịu lộ hẳn ra mặt, con lớn nhất cười mãi không ngừng.
TRời ạ! Thật là chính nàng tuyển, này nên làm cái gì bây giờ? Vi Như Cầm nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Vi Chính Nghĩa không phát hiện nữ nhi có điểm không thích hợp, tiếp tục nói:
“Đem Đó chúng ta trao đổi “Kỳ Lân ngọc bội” làm tín vật đính hôn, cũng ước định mười lăm năm sau từ cửa Hắc gia đón dâu. Nhưng bởi vì Vi phủ ở Dương Châu, mà Hắc phủ ở Lạc Dương, này một nam một bắc lui tới không dễ dàng, cho nên bình thượng chỉ gửi thư qua lại. Nhưng mà bởi vì một vài sự cố, không biết từ bao giờ ngay cả thư cũng chặt đứt, lâu dần, ta và nương của con cũng quên đi việc này. Nay thời gian mười lăm năm đã đến, bọn họ tiến đến hỏi cưới cũng phải.”
“Cha, con không lấy chồng!” Con người xinh đẹp của Vi Như Cầm hướng về Vi Chính Nghĩa, trong mắt mang theo kiên quyết.
“Ta biết chuyện này đối với con là quá đột ngột, nhất thời không hể chấp nhận, nhưng nữ nhi là phải lập gia đình, không thể nào ở cạnh cha mẹ cả đời.” Vi Chính Nghĩa nghĩ đến nàng là vì luyến tiếc hai người bọn họ nên mới không chịu xuất giá,
“Cha, không phải…” Nàng không phải ý tứ này a.
“Lão gia, Cầm nhi nàng…” Vương thị cũng nóng nảy, Cầm nhi nàng… không thể gả a!
“Phu nhân, ta biết ngươi cũng là luyến tiếc Cầm Nhi rời đi chúng ta, Ta cũng vậy a!” Vi Chính Nghĩa nắm lấy tay Vương thị, nhẹ nhàng bao bọc, muốn nàng giải sầu.
“KHông phải như thế, cha!”
“Không phải như thế, lão gia!”
Mẹ con hai người trăm miệng một lời nói.
“Các ngươi hai người rốt cục là có chuyện gì xảy ra?” Khi hắn vừa nói ra chuyện Hắc gia phái người đến cầu hôn, hai mẹ con họ đều hành xử không thích hợp, đặc biệt là Cầm nhi!
“Cha, nữ nhi…Nữ nhi… không thể gả cho Hắc gia nhị công tử!” Vi Như Cầm đi đến trước mặt Vi Chính Nghĩa, hai đầy gối quỳ xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Con làm cái gì vậy?” Vi Chính Nghĩa bị hành động, và nước mắt của nàng làm cho hoảng sợ, ngây ngẩn cả người. “Có cái gì thì đứng lên rồi nói.
Hắn vội vàng đem nữ nhi nâng dậy, nhưng nàng lại không ngừng rơi nước mắt, cái gì cũng nói không nên lời.
“Phu nhân, nàng nói đi!” Gặp Vương thị cũng là mang bộ mặt gặp nạn, Vi Chính Nghĩa đoán rằng nhất định nàng đã biết cái gì.
“Lão gia, Cầm nhi nàng… Nàng không thể lập gia đình!” Chuyện đến lúc này, chỉ có thể nói ra.
“Vì sao?”
“Bởi vì…Bởi vì…” Vương thị ấp úng nói không nên lời.
“Bởi vì sao?” Vi Chính Nghĩa không kiên nhẫn rống to ra tiếng.
“Bởi vì Cầm nhi mang thai!” Bất đắc dĩ, Vương thị đành phải đem toàn bộ nói ra.
“Nàng…Nàng nói cái gì?!” Khiếp sợ hiện rõ trên mặt Vi Chính Nghĩa. Hắn…Hắn vừa rồi nghe được cái gì?
Nhất định là hắn nghe lầm! Cầm nhi là cái chưa lấy chồng khuê nữ, làm sao có thể mang bầu? Nhất định là phu nhân luyến tiếc Cầm Nhi nhanh như vậy phải lập gia đình, cho nên mới không thông suốt nói bậy! Nhât định là như vậy!
“Lão gia, chàng không cần tự mình an ủi!” Làm vài thập niên vợp chồng, nhìn hắn biểu tình là biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì. “Chuyện tới nay ta chỉ muốn nói hôn sự này không thể, mặc kệ chàng có tiếp thu hay không, chàng sắp làm ngoại công… Nga, kh6ong, hẳn là gia gia mới đúng!”
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Nàng nói cho rõ ràng!” Đáng thương vị lão gia, một buổi tối không biết lặp lại những lời này bao nhiêu lần.
Vi Như Cầm đang định mở miệng, kh6ong ngờ Vương thị lại giành trước từng bước:
“Lão gia, ngay cả chàng và thiếp đều đã quên chuyện hôn sự với Hắc gia, huống  chi là Cầm Nhi lúc đó mới hai tuổi? Cầm nhi đang ở tuổi dậy thì, đương nhiên cũng sẽ có người mình ái mộ, huống hồ nàng căn bản không biết mình sớm đã có hôn ước, cho nên việc này không phải nàng sai.
Đứa nhỏ trong bụng là của Trương Sĩ Nghiêm, hai đứa nhỏ này lưỡng tình tương duyệt* hẳn là chàng đã sớm biết, Cầm Nhi sợ chàng sẽ khinh thường Trương Sĩ Nghiêm là cô nhi, nhưng hắn lại là một cái tú tài, chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện hôn nhân của chúng nó, cho nên hai người đã tự định việc chung thân,làm lễ tế Chu Công, cho gạo nấu thành cơm, chúng ta không đáp ứng cũng không được.”
“Thật sự là quá hoang đường! Một cô nương thành như vậy là quá không biết liêm sỉ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, nàng bảo ta làm sao ngẩng đầu trước mặt mọi người? Còn có, ngươi như vậy xem cha ngươi là một người nại bần yêu phú sao
Này nên làm cái gì mới tốt? Ba ngày sau kiệu hoa liền tới cửa, hắn không thể để đến lúc đó mới hủy hôn đi! Hơn nữa nếu hắn thật sự hủy hôn, chẳng phải thành một đồ đệ vong ân phụ nghĩa? Vi Chính Nghĩa buồn bực nữ nhi như thế cả gan làm loạn, cũng làm cho chuyện này biến thành mộ vấn đế nan giải phiền não.
“Ta hỏi nàng, nếu bọn chúng chưa làm lễ tế Chu Công, nàng không phải liền tính như thế, đem Cầm Nhi gả cho một cái không biết nhân phẩm, cá tình chúng ta hoàn toàn không biết gì cả làm thê tử?” Vương thị ép hỏi. “Có phải hay không?”
“Như thế nào Cầm Nhi làm ra chuyện bại hoại môn phong này, nàng chẳng những không tức giận, còn cố gắng bảo vệ nàng? “ Hắn thật sự không rõ.
“Thiếp thành thật nói cho chành hiểu, thiếp đáp ứng là vì thiếp hiểu biết nhân phẩm của Trương Sĩ Nghiêm, hắn thật là cô nhi, nhưng lại có tâm, quan trọng nhất, là hắn nguyện ý ở rể tãi Vi gia.”
“Cầm nhi, đây là thật vậy chăng?” Trương Sĩ Nghiêm thật sự nguyện ý ở rể Vi gia? Nêu như vậy, bọn họ chẳng phải có thể củng Cầm nhi cả đời ở cùng một chỗ hay sao?
“Đúng vậy, cha! Như vậy nữ nhi có thể hiếu thuận với cha và nương cả đời.” Vi Như Cầm giơ lên nụ cười đầu tiên của đêm nay.
“Lão gia, như vậy chàng còn muốn đem Cầm nhi gả đến Hắc phủ sao?”
Vi Chính Nghĩa lắc đầu. Phu nhân nói đúng vậy, đứa nhỏ Sĩ Nghiêm này rất có chí hướng, huống chi hắn còn theo ở rể Vi gia. Hắn yêu thương Cầm nhi như vậy, đương nhiên muốn nữ nhi ở lại bên cạnh, dù sao nàng nếu là gả đến phương bắc, bọn họ về sau muốn gặp nhau, là không dễ dàng.
Chính là, hắn nên hướng Hắc đại ca giải thích như thế nào? Cầm nhi là nhất định không thể gả, nhưng lúc kiệu hoa đến đây, phải có người lên kiệu a!
“Nhưng, chúng ta không thể hủy hôn a! Chỉ sợ Hắc Phủ đã đem tin tức này tryền ra ngoài, nếu Cầm nhi kh6ong lấy chồng, chăng phải làm cho Hắc đại ca, Hắc đại tẩu khó coi? Đồng thời chúng ta cũng sẽ biến thành loại người vong ơn phụ nghĩa.”
“Chuyện này… Vậy phải làm thế nào mới tốt?” Lão gia nói chuyện này đượng nhiên nàng biết, nhưng Cầm nhi hiện tại không thể lập gia đình a!
“Cha, nương, vì đứa con trong bụng của Cầm nhi, các người nhất định phải thay Cầm Nhi nghĩ cách a!” Nàng tuyệt đối sẽ không gả cho nam nhân nào khác ngoài Nghiêm ca, nàng đã là thê tử của Nghiêm ca!
“Cha biết, cha biết, con để cho cha cẩn thậ suy nghĩ.” Vi Chính Nghĩa càng không ngừng đi qua đi lại, không thể nghĩ ra bất kì một biện pháp nào.
Vương thị linh quang chợt lóe, “Ta xem…… Không bằng tìm người thay thế đưa đi gả!”
“Tìm người đưa đi gả?” Vi Chính Nghĩa đình chỉ cước bộ, vuốt râu dài suy tư, “Đây cũng là một biện pháp, nhưng là, như thế này chúng ta đi đâu tìm ra người? KHông có khả năng tuyển đại một nha hoàn đi? CHỉ là ngôn hành cử chỉ so với tiểu thư khuê các không thể có khí chất, nha hoàn của phủ chúng ta cùng Cầm Nhi so ra còn kém xa. Ai, chuyện này nên làm thế nào cho phải a?”
“Nương…” Vi Như Cầm cắn môi dưới, đôi mắt rưng rưng chớp một cách bất lực.
Ngay tại lúc cả ba người vì thế sự phiền lòng không thôi, Vi gia tổng quản Vi Phương ở ngoài cửa từ lâu rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Lão gia, phu nhân, có người có thể thay thế tiểu thư.”
“Vi Phương!” Ba người đồng thởi chuyển hướng sang nơi thanh âm phát ra, liền nhìn ra Vi Phương đang đứng tại cửa.
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư, thỉnh tha thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân kh6ong phải cố ý nghe lén, chính là mới vừa trồi, nghe được tiếng tiểu thư khóc, nhất thời lo lắng mới…”
“Vi Phương, ta không trách ngươi, ta biết ngươi yêu thương Cầm nhi cũng như bọn ta phụ mẫu yêu thương nàng.” Vi Chính Nghĩa ngừng một chút
“Đúng rồi, Vi Phương, người nói có người có thể đại gả,  là ai?” Vương thị vội vàng hỏi.
“Đúng vậy! Phương thúc, là ai?” Vi Như Cầm cũng sốt ruột
“Đúng rồi, Vi Phương, ngươi nói có nhân có thể đại gả, là ai?” Vương thị vội vàng hỏi.
“Đúng vậy! Phương thúc, là ai?” Vi Như Cầm cũng vẻ mặt sốt ruột.
“Là như vậy, sáng nay ta ở phía sau núi phát hiện một nữ tử với trang phục quái dị té xỉu bên cạnh dòng suối nhỏ, ta dười tình thế cấp bách, liền đem nàng đến hậu viện, cũng thỉnh đại phu giúp nàng trị liệu, bởi vì xảy ra đột nhiên, cho nên đến bây giờ mới bẩm báo đến lão gia cùng phu nhân.”
“Ý của ngươi là muốn đem nữ tử kia gả đi?” Vi Chính Nghĩa nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
“Đúng vậy, cô nương kia dung mạo cùng khí chất cũng không phàm, hẳn là có thể thay tiểu thư.”
“Còn có ai gặp qua cô nương kia sao?” Hắn tin tưởng mắt nhìn của tổng quản.
“KHông có.” Tổng quản lắc đầu. “Chỉ có ta cùng đại phu mà thôi, bởi vì sáng tinh mơ, mọi người đều còn không có rời giường, ta vội vã đi cứu người, cho nên ngay cả đại phu cũng là bản thân ta mời đến.”
“Tốt lắm, lấy chút bạc đi cấp tên kia đại phu, nhớ rỏ dặn dò hắn, nếu ngày sau có nhân hỏi tên kia cô nương liền một mực trả lời không biết.”
“Đúng vậy, lão gia, ta lập tức đi.”
“Như vậy được không?” Vương thị cảm thấy không ổn. Tùy tiện tìm một người lai lịch không rõ đại gả, nếu như thân nhân của nàng tìm đến, thật là phải làm như thế nào?
“Phu nhân, hiện tại quản không được nhiều như vậy, thời gian cấp bách, chỉ có thể trước tiên tìm một người lên kiệu hoa đã, đi đến đâu tính đến đó.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy, vì Cầm Nhi, đành phải xin lỗi vị kia cô nương.”
--Lạc Dương, Hắc Phong Bảo
“Chú rể, tiếp qua vài ngày sẽ là ngày vui của ngươi, như thế nào không thấy ngươi chuẩn bị cái gì, ngược lại còn ở nơi này xam trướng sách?”
Hắc Diễm Thần dùng cây quạt gõ gõ cửa, tỏ vẻ hắn đã đến, liền đi vào thư phòng, ngồi trên ghế dựa.
“Nếu ngươi thực nhàn, cứ đi thú Vi Như Cầm, đừng ở trong này phiền ta!” Hắc Diễm Hoàng vùi đầu vào bàn đầy trướng sách, khẩu khí dị thường không tốt.
“Tốt xấu ta cũng là đại ca ngươi, khẩu khí nói chuyện đối với ta không có thể hảo một chút sao?” Hắc Diễm Thần phe phẩy cây quạt trong tay, trên mặt tuấn dật nhã nhặn lộ vẻ ôn hòa ý cười. “Còn có, nàng tương lai là em dâu của ta, ta như thế nào có thể lấy nàng đâu?”
Hắc Diễm Thần lời nói vừa dứt, liền thấy một chi ngân phiêu nghênh diện phóng tới, mà hắn vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp, ngân phiêu liền vững vàng dừng ở giữa hai ngón tay.
“Thần, ngươi muốn chết sao?”
Hắc Diễm Hoàng ngẩng đầu lên. Mày kiếm nhướng lên, mũi thẳng, lãnh khốc môi, cùng một đôi lợi hại ưng mâu, hoàn mỹ nằm trên anh tuấn lạnh lùng khuôn mặt của hắn .
Chết tiệt, hắn thế nhưng lại nhắc tới tối kị “không muốn hồi tưởng” chuyện cũ của hắn!
Chỉ cần nhớ tới cái kia triền nhân nữ oa*, hắn liền ôm một bụng hỏa. Này hết thảy đều là nàng sai, nếu không phải nàng, hết thảy sự việc cũng sẽ không dừng ở hắn Hắc Phong Bảo trên người, đều là thật là chết đi Vi Như Cầm.
“Hoàng, ngươi không biết nếu khuôn mặt tuấn tú của ta bị hủy, sẽ có bao nhiêu nữ nhân thương tâm sao?” Hắc Diễm Thần tướng nhẹ tay khinh vung, ngân phiêu lập tức cắm vào hắn phía sau bức tường.
Ha ha! Thực may mắn lúc trước Vi Như Cầm ôm không phải chính mình chân, bằng không hiện tại ngồi ở trước bàn, xem cái kia so với núi còn cao hơn đôi trướng sách, lại phải nhận một cái hôn nhân từ trên trời rơi xuống lại chính là hắn.
Thật sự là lão thiên gia phù hộ a!
Bọn họ từ nhỏ chỉ biết, tương lai một trong hai người bọn họ muốn thống ngự Hắc Phong Bảo, mà cha cũng nói qua không thiên vị bất kì bên nào, muốn bọn họ hai huynh đệ xuất ra bản lãnh thật sự, hắn sẽ từ giữa tuyển một người thích hợp.
Vấn đề là, tuy rằng bọn họ hai cái trời cho thông minh, hoàn toàn không dậy nổi hưng trí đối với như vậy khổng lồ chuyện nghiệp, cũng không muốn đem phiền toái để trên người.
Làm hai người vì không biết nên là ai đến khiêng cái này gia nghiệp gánh nặng, mà tranh luận không ngớt ,trùng hợp Vi Chính Nghĩa  gia đến phủ, mà nương cũng coi trọng người ta nữ nhi Vi Như Cầm, còn muốn nàng tuyển một cái làm vị hôn phu. Vì thế bọn họ liền lén hiệp nghị, nếu ai trúng tuyển, phải kế thừa gia nghiệp.
Thực không khéo, người nọ chính là Hoàng!
Cho nên mỗi lần chỉ cần nói tới việc này, Hoàng trở mặt so với phiên thư còn nhanh. Hắn hoài nghi Hoàng có khả năng theo thời khắc đó trở đi, liền hận Vi Như Cầm đến bây giờ.
“Ngươi lại dong dài, ta liền lập tức đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.” Hắc Diễm Hoàng biểu tình hung ác nham hiểm, tuyệt không giống đang nói giỡn.
“Hảo, ta đây không dong dài, chúng ta đến nói chuyện chính sự.”
Hoàng bộ dạng thật đúng là tuấn dật tuyệt luân,Diễm Thần hắn dám nói, chỉ cần là nữ nhân, thấy hắn nhất định sẽ vì chi điên cuồng, điều kiện tiên quyết là hắn đừng luôn bày ra cái ‘ngàn năm không chảy hàn băng’ gương mặt kia thì tốt rồi.
“Tốt nhất là chính sự.” Hắc Diễm Hoàng khóe miệng gợi ra một chút hoàn mỹ hình cung, lợi hại mâu quang lại tàn nhẫn phóng ở Hắc Diễm Thần trên người.
“Hoàng, đừng cười như vậy khủng bố.” Kia trong nháy mắt, Hắc Diễm Thần chỉ cảm thấy lưng lạnh cả người. Chậc!  như thế nào có cổ âm trầm hàn khí lao thẳng tới hắn mà đến?
“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Hắc Diễm Hoàng lạnh lùng phun ra lời nói sau, lại lần nữa vùi đầu tiến trướng sách.
“Hoàng, ngươi không tự mình đến Vi phủ cưới, ngược lại muốn tổng quản đến, như vậy không quá đáng đi?” Cho dù bận như thế nào, cũng không có khả năng ngay cả cưới vợ thời gian đều không có đi?
“Ta có muốn tổng quản thay ta bái đường sao?” Hắc Diễm Hoàng sớm đoán được hắn sẽ hỏi như thế.
“Ta ở cùng ngươi nói chuyện đứng đắn, ngươi còn có tâm tình cùng ta nói giỡn?” Hắn thực thay tương lai em dâu cảm thấy bi ai, gả cho loại này trượng phu,ngày tháng sau này sẽ thành như thế nào? “Hoàng, ngươi nên sẽ không là tính đem Vi Như Cầm thú hồi Hắc Phong Bảo, sau đó đem nàng biến thành cái bình hoa đi?”
“Ta chỉ là ở thực hiện nương lúc trước hứa hẹn!” Hắc Diễm Hoàng cũng không ngẩng đầu lên nói.
Ai! Quả nhiên như hắn nghĩ. “Vi gia nhân chỉ sợ không muốn nhìn đến đi đến cưới, là một tổng quản nha!”
“Ta đã muốn cho tổng quản đem tín hàm mà ta tự tay viết đưa cho Vi Chính Nghĩa, bên trong viết rõ nguyên nhân ta không thể tự mình tới cửa cưới, bọn họ sẽ tự hiểu.”
“Quên đi, dù sao là ngươi thú, cũng không phải ta thú, chỉ cần ngươi cảm thấy hảo thì tốt rồi. Bất quá, ngươi tự mình đi nói với nương, ta chỉ là bất bình. Nếu làm cho nương biết, ngươi thế nhưng vì sự nghiệp, cho tổng quản thay thế ngươi đón dâu, nàng nhất định hội niệm mọi người lỗ tai dài kiển.”
Bất quá, đáng thương nhất hẳn là vẫn là kia Vi Như Cầm, bởi vì Hoàng thú nàng bất quá là vì ứng phó nương. Nhưng là, này hết thảy cũng không phải chuyện của hắn, bởi vì người trúng tuyển không phải hắn. Mỗi lần chỉ cần nhất nghĩ đến người này, hắn liền nhịn không được muốn vui vẻ kêu to!
“Nói xong những lời vô nghĩa, ngươi có thể cút!” Hắc Diễm Hoàng không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Là, nên đi rồi, ta còn phải đi xem bọn hạ nhân đem hôn lễ thu xếp như thế nào kia! Chú rể a, đừng quá mệt nhọc a, nhiều lắm chừa chút thể lực cho đêm động phòng hoa chúc a!” Hắc Diễm Thần cười to hai tiếng, ngẩng đầu mà bước rời đi thư phòng.
“Đáng chết!”

No comments:

Post a Comment