13.10.11

Tổng tài thực nguy hiểm-Chương 2.4



Chương 2 Phần 4
Mạt Nhĩ cùng Hãn Y nói chuyện thêm vài câu thì đột nhiên mọi người trong quán im phăng phắc.
Mạt Nhĩ và Hãn Y ngạc nhiên một lúc rồi tiếp tục câu chuyện của mình. KHông để ý người nam nhân cao lớn vùa bước vào quán.
Mạt Nhĩ vốn dĩ ngồi quay lưng lại với cửa ra vào, nên chẳng biết gì, trong khi Hãn Y bây giờ đã ngộ ra tại sao trong quán lại im lặng đến như vậy.
Soái ca quả nhiên rất thu hút ánh mắt người khác nha.
Nhìn đi Nhìn đi, Hãn y cô đâu có nói dối. Hắn ta như thế vừa bước vào thì bao nhiêu điện từ những nữ nhân trong quán bắn hết vào hắn rồi.
Quả thật phi thường bất công.
Hãn Y nhìn bạn mình trước mặt vẫn huyên thuyên nói về bệnh tình của bác trai, rồi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân đang đứng ở quán môn. Nhận ra ngay có thánh chỉ bảo cô tránh đi. Thở dài một hơi. Chuyện của họ, để họ tự giải quyết vậy.
-Mạt Nhĩ, mình cần đi giải quyết tâm  sự.
-À, được rồi, mình đợi ở đây.
Mạt Nhĩ quả nhiên không để ý đến không khí bất thường của quán, nghiêng nghiên đầu liếc mắt về bên cạnh bàn của 3 mỹ nữ.
Nha, như thế nào mặt của ba mỹ nữ này đều đỏ như thế?
Mạt Nhĩ thắc mắc quay quay đầu nhìn phía trước bàn, rồi hữu bàn, tả bàn. Tất cả nữ nhân đều hướng về đằng sau cô nha. Mặt ai cũng đỏ hồng lên cả. Như thế nào nha?
Hắc Lĩnh Ngôn vừa bước vào Minh Minh Ký, liền cảm nhận được tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Lẽ đương nhiên là hắn cũng biết có bao nhiêu tình ý dòng điện bắn về phía mình.
Đảo mắt một vòng quanh quá đã thấy ngay thân ảnh xinh đẹp của bảo bối, tâm tình hắn tốt lên một chút. Mắt thấy Hãn y đã thấy mình, ánh mắt ra hiệu cho cô ta tránh đi.
Lão bà của anh em quả nhiên rất biết nghe lời. (=’’=)
Mạt Nhĩ vẫn đang hoang mang, ngẩng đầu lên thì đã thấy quen thuộc nam nhân thân ảnh và mùi hương ở trước mắt, bất tri bất giác cười đẹp như hoa.
-Lĩnh Ngôn!
-Nhĩ Nhĩ, rốt cục tìm được em rồi.
Lĩnh Ngôn không kiêng nể ngồi vào chỗ của Hãn Y. Mắt vẫn không rời tiểu mỹ nhân gương mặt.
Nữ nhân ánh mắt từ các bàn bên cạnh vẫn không ngừng phóng tình ý đến Lĩnh Ngôn. Mạt Nhĩ thấy vậy, lè lưỡi nói, trong giọng điệu có vị chua mà cô cũng không biết.
-Nha, từ nãy đến giờ em vẫn cảm thấy kì lạ. Tất cả nữ nhân gương mặt đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào sau lưng em. Quả nhiên… Ai da, Anh cứ như thế mà hưởng thụ.
Lĩnh Ngôn nhận ra giọng điệu của Mạt Nhĩ, tâm tình càng ngày càng tốt lên. Khẽ nhếch môi, không để ý có bao nhiêu cặp mắt bất ngờ nhìn hắn và Mạt Nhĩ.
-Thấy chưa thấy chưa, anh vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt mà.
-Nhĩ Nhĩ, anh không có                      
-Rõ ràng là có, em thấy rõ ràng.
Lĩnh Ngôn nín cười trước vẻ giận dỗi đáng yêu của Mạt Nhĩ.
-Nhĩ Nhĩ,anh là rất thích vẻ mặt này của em.
Một câu làm chua lè Mạt Nhĩ gương mặt đỏ hồng.
-Nha, đừng đáng trống lãng.
Lĩnh Ngôn quả nhiên rất hài lòng với vẻ mặt thẹn hùng này của Mạt Nhĩ. Mắt không rời bất kì biểu tình nào trên gương mặt cô.
-Nhĩ Nhĩ, một năm qua em ở đâu?
-Em thuê nhà ở Hãn Khuyên Khu. Em vừa từ Anh quốc trở về.
-Hản Khuyên Khu? Như vậy gần? Vậy mà em mãi không chịu đến ở Hắc Gia?
-EM vô tội mà. Em không muốn dựa dẫm người khác. Em một năm qua cũng đã tìm được việc làm. Em cũng đã 24 tuổi. Không còn là conn nít nữa.
-Em đã tìm được việc làm? Em hiện tại đang làm ỡ đâu?
Mạt Nhĩ nghe Lĩnh Ngôn hỏi nhất thời biến sắc.
-À, em làm việc ở Hãn thị tập đoàn. Nhưng em sắp đề đơn xin nghỉ rồi.
Hắc Lĩnh Ngôn nhất thời không biết nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.
Quả nhiên, người thông minh như Mạt Nhĩ đã biết chuyện của Hãn Ân. Ngoại trừ thất sắc một chút khi nói về chuyện này, nhưng cũng không có quá đáng gì lắm biểu tình.
-Em đã biết rồi.
Lĩnh Ngôn chắc chắn một câu trần thuật.
-Ừ, em đã biết rồi.
-Như vậy sau này em làm việc ở đâu?
Mạt Nhĩ nghe anh hỏi cũng chỉ biết cười nhạt. Cô biết đương nhiên biết anh muốn cô vào Hắc Lĩnh làm việc. Nhưng cô không muốn mọi người nghĩ cô nhờ quen biết với tổng tài mà vào làm.
-Anh biết em đang suy nghĩ về cái gì, cũng biết em đang lo lắng về cái gì. Anh không muốn buộc em nên sẽ cho em thời gian quyết định. Tuần sau sẽ có một đợt tuyển nhân viên, anh sẽ để em tự dựa vào sức mình mà lấy được vị trí thích hợp.
Mạt Nhĩ nghe anh nói thì ngẩn ra. Lĩnh Ngôn quả nhiên biết được cô muốn gì.
-Được rồi, em sẽ suy nghĩ lại.
-Được, anh chờ em. Bây giờ anh đưa em về Hắc Gia.
-Tại sao?
-Em không muốn gặp ba mẹ anh sao?
-Đượng nhiên là phải gặp, nhưng Hãn Y vẫn…
-Không sao, Ngỗ Phi sẽ đưa cô ấy về. Hành lí của em sẽ được Ngỗ Phi đưa về Hắc Gia sau. Quy luật “Một tuần dạo chơi” tại Hắc Gia em hẳn cũng còn nhớ.
-Đượng nhiên nhớ. Lần này em sẽ cho Vương và Phong biết thế nào là sức mạnh của phụ nữ.
- Bọn họ đượng nhiên phải phục tùng mỹ nhân em rồi.
-Hừ, lần trước họ dám lấy hình của em ra trêu, lần này em sẽ nói bác gái đưa em hình của họ, như thế nào cho họ biết mùi vị trả thù.
Lĩnh Ngô thầm run sợ, cô bé này thật nguy hiểm. Hắn phải thông đồng trước với mami để mami không bán đứng hắn mới được.
-Bây giờ chúng ta xuất phát được rồi phải không tiểu công chúa?
-Đương nhiên.

No comments:

Post a Comment